"Thật đúng là có nhiều vị Thần công nhận tôi."
Khổng Tri Vãn lướt qua bốn chữ lẻ loi, mở cuốn sách ra: "Thật là phí sức, toàn làm chuyện nhàm chán, Tương Liễu.""Chỉ nhắc nhở ngươi luôn giữ cảnh giác thôi mà." Tương Liễu khôi phục giọng nói nguyên bản, phần lớn thời gian Ngài đều ngủ say, nhưng những lúc Ngài xuất hiện luôn đúng thời điểm, "Ngươi thấy hứng thú với loại sách thế này sao? Dã sử thôi mà... À, cũng đúng, dã sử mới có ý nghĩa."
"Ngươi biết?"
Khổng Tri Vãn đúng lúc lật đến bức chân dung của Thanh Đăng tướng quân, những kiệt tác chân dung của cổ nhân, vô luận là Hoàng đế, mưu sĩ, tướng quân hay thi nhân thì đều một kiểu họa như vậy, thậm chí độ dài cũng giống nhau.
Chỉ là, nếu so sánh cái khác thì vóc người của tướng quân cũng không được tạo hóa ban cho mình đồng da sắt, mà trông hắn còn thon gầy hơn những thi nhân lưu lạc nửa đời nghèo túng.
"Nam nhân ngạo mạn hối hôn." Tương Liễu như xem trò vui mà cười, "Nữ nhân kia tự mình bay lên đầu cành hóa Phượng Hoàng, hiện tại người của Phi Thường Đạo cũng tính là hậu bối của Các tổ Trừ Yêu Các, chỉ sợ bọn họ đều khinh miệt và coi thường hắn trong âm thầm."
Thần nói: "Thanh Đăng rất dũng mãnh, ở chiến trường không ai địch lại, nhưng hắn lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Các tổ trở mình chiếm được ưu thế, bởi vì hắn bội tình bạc nghĩa mà bị người đời chỉ trích, lại bị tịch thu hết binh quyền, bị "mời" rời kinh để dưỡng thương, nên hắn ghi hận trong lòng với vị hôn thê đã từng thề non hẹn biển, hắn ẩn nhẫn hơn hai mươi năm, cuối cùng thiết yến Hồng Môn, cùng nàng ta đồng quy vu tận."
Khổng Tri Vãn nhẹ nhàng đóng sách lại: "Chuyện đã qua biết bao lâu rồi, một phần sự thật cũng sẽ bị cuốn trôi theo thời gian, huống chi là loại dã sử này sẽ lại càng thoải mái viết nhiều hận yêu sinh tử, hậu nhân lưu lại cũng chỉ là chuyện kể suông mà thôi, đến tột cùng là như thế nào, chỉ có người trong cuộc mới biết được."
Cô đặt sách về lại giá sách, đầu ngón tay khẽ động, chú lệnh lập tức hình thành, kết nối với toàn bộ sách trên kệ, chú văn như bầy côn trùng núp giữa những khe hở, tuôn ra như ong vỡ tổ, từ chăn nệm đến toàn bộ mặt tường hình thành một cái chú lệnh hình Lục giác.
Sao mà giống với Lục Tự Chân Ngôn của Thạch Mạn như vậy? Khổng Tri Vãn nhíu mày, đẩy nhẹ, giá sách tựa như một bức tường khinh bạc, nó chậm rãi xoay tròn một nửa. Đây là một đường hầm.
Trong phòng nhỏ u ám không có thờ tượng Thần, cũng không có mùi nhang, chỉ có những thùng gỗ lộn xộn, bên trong chất đầy những con rối bị gãy tay chân và những lá bùa rách tươm, dựng lên trông vặn vẹo rồi bị đổ xuống.
Tương Liễu "Ồ" một tiếng không có ý gì tốt.
Nếu Khổng Tri Vãn nhớ không lầm, thứ đã đến gửi bảo hộp lưu ly chính là con rối được thi chú.
Đầu của những con rối đều dán ảnh mặt người màu đen trắng, chính là cư dân của tòa chung cư này. Xung quanh dựng vài con rối còn nguyên vẹn, nhưng lại không dán những bức ảnh được in chất lượng kém, mà là những khuôn mặt nhẵn nhụi trống rỗng, thậm chí không có cả những đường nét lồi lõm để thể hiện ngũ quan.

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Sau khi gi? làm h?c sinh, ch? nhi?m l?p là ng??i yêu c? c?a t?i
SpiritualTên tác ph?m: Sau khi gi? làm h?c sinh cao b?n, ch? nhi?m l?p là ng??i yêu c? c?a t?i. QT: Gi? cao b?n sau, ch? nhi?m l?p là ta ti?n nhi?m. Tên g?c: 假高四后班任是我前任 Tác gi?: B?i ?? ?i?u/摆渡鸟 ?? dài: 155 ch??ng Tình tr?ng tác ph?m (raw): ?? hoàn thành Tình...