"Tớ thấy nữ chính không đẹp bằng cậu."
Dư Đình Đình đang vẽ tranh, trên giấy vẽ được chia làm hai nửa, một nửa là bầu trời xanh thẳm trong vắt, vạn dặm không mây, cỏ thơm cùng gió nhẹ, khiến con người ta cảm thấy thanh thản, nửa còn lại thì chưa vẽ gì cả.Thạch Mạn sờ sờ cằm, quan sát một lúc: "Tớ tưởng cậu giỏi vẽ người hơn."
"Vì sao lại nghĩ như vậy?"
Thạch Mạn quan sát một vòng những bức tranh được treo trên bốn vách tường trong phòng Mỹ Thuật: "Tại vì ở đây đều là tranh vẽ người, có mấy bức còn trông rất có phong cách, nên mới không nghĩ rằng cậu vẽ phong cảnh cũng đẹp như vậy, một trận liền trăm thông* sao? Xác thực là có thiên phú hội họa."
(*) Một trận trăm thông: chỉ làm một lần nhưng đã thông thạo, ý nói Dư Đình Đình tuy vẽ phong cảnh ít hơn vẽ người nhưng mà vẽ tranh phong cảnh vẫn rất đẹp."Tớ chỉ vẽ đại thôi, vẫn còn rất nhiều người lợi hại hơn tớ." Dư Đình Đình đóng cửa thật kỹ, lại lần nữa quay về giá vẽ, cô cười nói: "Cậu thấy thế nào, hoa khôi tiềm năng?"
"Ôi, tớ không tham gia bình chọn đâu, đừng để người khác nghe thấy lại cười tớ tự luyến khoác lác." Thạch Mạn ngồi ngược trên ghế, lắc lư như cưỡi ngựa, nàng vui vẻ: "Nhưng mà tớ vẫn cảm thấy đây là sự thật, vậy tớ giao mỹ mạo của tớ cho cậu, Trưởng câu lạc bộ Mỹ Thuật."
"Sẽ không để cậu thất vọng."
Dư Đình Đình tìm cho Thạch Mạn một góc độ thích hợp, quan sát ngũ quan xinh xắn của Thạch Mạn, thiếu nữ ngồi bên cửa sổ một cách lười biếng, hơi nghiêng mặt, ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ đã làm mờ đi thần sắc của nàng một chút, phủ lên một lớp mềm mại như tơ.
Khi Thạch Mạn im lặng, nàng mang một vẻ đẹp tĩnh lặng đầy quyến rũ.
Cô không thể không thừa nhận, đối với một người làm nghệ thuật, thật khó để không bị cuốn hút bởi vẻ đẹp tự nhiên như này. Những câu chuyện ẩn giấu trong linh hồn dần lộ ra từ dáng vẻ và thần thái của người đẹp, khiến trái tim đang căng thẳng của cô trở nên bình tĩnh, nâng bút vẽ, tập trung vào tác phẩm của bản thân.
Thiếu nữ bên cửa sổ dần mất đi sự hoạt bát, sắc thái nhạt nhòa, như đang hồi tưởng về quá khứ trong ánh sáng chiều hè, người cũng nhạt nhòa như muốn hòa cùng với làn gió của quá khứ mà ra đi, thật đẹp mà cũng thật cô đơn.
Mà một thiếu nữ khác đang ngồi vẽ trước mặt nàng đã lắng đọng lại, chăm chú phác họa những kỷ niệm xưa và thiếu nữ ở đối diện, cảnh tượng này cũng trở thành một bức tranh đầy hấp dẫn.
Họ đều không nói lời nào, sự yên tĩnh trong phòng vẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng Thạch Mạn cuối cùng đã há dài miệng.
Dư Đình Đình tiếc nuối thấy Thạch Mạn quay đầu lại, nhíu mày một cái giả tạo, nàng nói: "Cậu có nghe thấy gì không?"
Dư Đình Đình trong lòng chợt dừng lại, lại trở nên căng thẳng, cô cố gắng không để lộ cảm xúc, tận lực tìm kiếm thân ảnh của con quỷ kia trong âm thầm, nhưng không có kết quả.

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Sau khi gi? làm h?c sinh, ch? nhi?m l?p là ng??i yêu c? c?a t?i
SpiritualTên tác ph?m: Sau khi gi? làm h?c sinh cao b?n, ch? nhi?m l?p là ng??i yêu c? c?a t?i. QT: Gi? cao b?n sau, ch? nhi?m l?p là ta ti?n nhi?m. Tên g?c: 假高四后班任是我前任 Tác gi?: B?i ?? ?i?u/摆渡鸟 ?? dài: 155 ch??ng Tình tr?ng tác ph?m (raw): ?? hoàn thành Tình...