Nhưng Khổng Tri Vãn đã nói, cô yêu nàng, không có tiền tố.
Vở kịch hạ màn, khán đài tựa như mặt nghiêng của vầng trăng non, chỉ có thể mượn chút ánh sáng trầm mặc, phủ lên màu xanh trắng vội vã. Khổng Tri Vãn nghiêng đầu, đã chuẩn bị tinh thần chỉ nhìn thấy đường nét mơ hồ của Thạch Mạn, nhưng lại chạm phải đôi mắt cong cong ý cười.
Đã gần mười năm trôi qua, Khổng Tri Vãn từ một thiếu nữ u uất đã trưởng thành thành một người phụ nữ lạnh lùng quyến rũ. Thạch Mạn lại dường như được thời gian đặc biệt ưu ái, mãi mãi giữ vẻ ngoài của một thiếu nữ. Đôi mắt tinh nghịch ấy xuyên qua màn sương thời gian, nhìn thẳng về phía cô, sự nhẹ nhàng khiến cô có chút bối rối.
Khổng Tri Vãn cuối cùng cũng xác định, Thạch Mạn hôm nay khác với mọi ngày.
Không, đúng hơn là, giống với những ngày xưa cũ hơn. Những gánh nặng không thể giãi bày dường như đã bị cơn gió lạc nào đó thổi tan, sự lười biếng không vướng bận thế sự hòa vào sự thoải mái, không còn sự áp bức nghẹt thở khiến người ta không dám đến gần.
Thạch Mạn: "Lúc đó Vãn vẫn không tình nguyện cho lắm."
"Là em quá kinh thế hãi tục," Khổng Tri Vãn khẽ dừng lại, "cũng rất không đứng đắn."
Thạch Mạn cười, lại có vài phần trẻ con: "Vai công chúa là em cướp được, Vãn không ghi hận em chứ?"
"Vai phù thủy hợp với tôi hơn, bất kể là thiết lập nhân vật hay tính cách, tôi quả thật là người sẽ cường thủ hào đoạt."
Thạch Mạn dường như bị dọa, khẽ "ồ" một tiếng: "Cũng không cần phải nói thế chứ, sao em lại không nhìn ra nhỉ?"
"Cũng không phải cái gì cũng cướp," Khổng Tri Vãn cũng có chút ý cười, "chỉ có mình em thôi."
Thạch Mạn nhìn thoáng qua vở kịch có chút hoang đường trên sân khấu, ánh mắt xuyên qua những học sinh đang ngâm nga giai điệu, rơi vào nơi xa hơn, dịu dàng hơn vài phần: "Ngồi dưới sân khấu xem người khác diễn hóa ra là loại cảm giác này."
Khổng Tri Vãn nghe nàng nửa như muốn cười, tựa như trêu chọc, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy người chỉ huy lung tung này đang thất vọng, cô cụp mắt xuống: "Vậy thì cứ ở dưới đài, không lên nữa."
Quả nhiên, ý cười trong đáy mắt Thạch Mạn tan đi vài phần, trầm xuống thành một mảnh sương xanh nhạt: "Vở kịch của mình vẫn phải tự mình diễn, bao nhiêu người ngước lên, chờ xem kết cục của em mà."
Nhận ra bàn tay đang nắm lấy tay nàng siết chặt, nàng mới biết mình lỡ lời, lại cười đùa: "Cũng không sợ em làm hỏng sân khấu."
Nàng nghĩ thầm, bóng tối khiến nàng thả lỏng, nhưng cũng khiến nàng quá thả lỏng rồi, hơi quá đà.
"Lời của em không có gì lạ, nhưng em thích làm anh hùng, e là một mình không phá nổi."
Biết cô còn nửa câu sau, Thạch Mạn nhìn sang, Khổng Tri Vãn vốn quen lạnh lùng, dù cả người đều là màu đen, nhưng đôi mắt kia sâu hơn của nàng, lại hòa tan bóng tối tĩnh lặng nhất, dịu dàng bao bọc lấy nàng: "Vậy thì tôi xin tự tiến cử... Em không đồng ý cũng vô ích, đây là ép mua ép bán."

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Sau khi gi? làm h?c sinh, ch? nhi?m l?p là ng??i yêu c? c?a t?i
SpiritualTên tác ph?m: Sau khi gi? làm h?c sinh cao b?n, ch? nhi?m l?p là ng??i yêu c? c?a t?i. QT: Gi? cao b?n sau, ch? nhi?m l?p là ta ti?n nhi?m. Tên g?c: 假高四后班任是我前任 Tác gi?: B?i ?? ?i?u/摆渡鸟 ?? dài: 155 ch??ng Tình tr?ng tác ph?m (raw): ?? hoàn thành Tình...