抖阴社区

Ch??ng 30: Ng? ngon

49 4 1
                                        

"Gần tớ như vậy, có phải muốn tớ hôn cậu không?"




Khổng Tri Vãn còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng cô cười tựa như một chiếc bình tinh xảo, thôi thúc người ta muốn nhìn vào bên trong, kết quả lại chỉ thấy một khoảng tối tăm trống rỗng. Thạch Mạn cảm thấy hoang mang, sợ là Khổng Tri Vãn đang đánh giá xem một kẻ lừa đảo lão làng có đang cho cô một lời nói dối ngọt ngào hay không.

Thạch Mạn trước đây rất háo thắng và thích cạnh tranh, nhưng sau đó lại phát hiện có nhiều thứ vô nghĩa không đáng để cố gắng hết sức, vì vậy nàng đã trở nên "rộng lượng" hơn. Đối với một số người, sĩ diện là một trong những dấu hiệu của sự trưởng thành, nhưng với một số người khác, vứt bỏ thể diện mới thực sự là dấu hiệu, và nàng đã từ vế trước biến thành vế sau.

Nhưng khi đối mặt với Khổng Tri Vãn, nàng vẫn luôn có một chút khát khao chiến thắng không hợp thời.

Có thể như vậy sẽ chứng minh nàng so với trước đây không có gì khác biệt.

Hoặc có thể do Khổng Tri Vãn là người đặc biệt.

Thạch Mạn ho khan hai tiếng, khi nàng nhảy vào làm Phó đội trưởng cũng không có bày ra kiểu cách của quan lại như vậy, khoảng cách và góc tay đều được tính toán kỹ lưỡng, vừa chuyên nghiệp lại lịch sự: "Khổng tiểu thư?"

Khổng Tri Vãn nắm chặt tay nàng, biểu cảm nghiêm túc như nàng, nhưng không biết có phải cố ý hay không, móng tay tròn trịa nhẹ nhàng gãi gãi vào lòng bàn tay nàng, giống như đang trêu mèo.

Biểu cảm chuyên nghiệp của Thạch Mạn lập tức tan biến, xét về phương diện trêu chọc nàng, Khổng Tri Vãn quả thực là bậc thầy.

"Cô có thể nghiêm túc chút không, chúng tôi là đơn vị đứng đắn." Nàng suy sụp nói.

"Xin lỗi." Khổng Tri Vãn nói như vậy, nhưng biểu cảm của cô lại không giống vậy, "Vậy đội phó Thạch, hợp tác vui vẻ, về những bức tranh chân dung trong trường, ngài có cao kiến gì không?"

"Dư Đình Đình đã vẽ chân dung của tớ, mặc dù tớ không nghĩ cái thứ đồ quỷ đó là tớ. Người trong tranh đã từng bị tớ cắt nát, nhưng nó lại chắp vá lại lần nữa rồi 'sống lại', hơn nữa cũng không bị cố định vào chân dung của tớ. So với việc người trong tranh đã thành tinh rồi có ý thức, thì tớ thiên về việc bọn chúng là một loại phương tiện để dẫn một thứ gì đó đến với thế giới Bình Thường, tức là, chúng là cầu nối giữa Bình Thường và Phi Thường, và cái này cần một 'hợp đồng'."

"Cậu có nhớ những câu chuyện quái dị về việc đồ vật bị di chuyển hoặc bị mất không? Tớ từng dùng một cây bút khắc hình Thanh Long thánh thú làm mồi nhử, có thứ gì đó đã phớt lờ pháp chú mà tớ khắc trên cửa sổ của ban 9 rồi lấy cắp cây bút một cách vô lý, sau đó nó tìm đến tớ thông qua diễn đàn, nó tự xưng là 'Long' — — có lẽ chính là con rắn Côn Luân tối nay, và nó đã lợi dụng miếng mồi này để dẫn tớ đến câu lạc bộ Mỹ Thuật, chính là để hoàn thành bản 'hợp đồng' này, khiến tớ cũng trở thành một cầu nối."

"Hợp đồng được ký kết như thế nào?" Khổng Tri Vãn nắm bắt được trọng điểm, "Nếu cần phải dẫn dắt cậu như vậy, thì có nghĩa là chỉ riêng con rắn đó sẽ không thể hoàn thành được, vẫn còn một quy trình nào đó bắt buộc phải làm."

[BHTT - EDIT] Sau khi gi? làm h?c sinh, ch? nhi?m l?p là ng??i yêu c? c?a t?iN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?