"...Đây là quần áo của ai?" Nàng hơi run rẩy.
Thạch Mạn trong cơn ác mộng cũng ở trạng thái căng thẳng, thậm chí còn cảnh giác hơn cả khi tỉnh táo. Đoạn giấc mơ màu xanh lá và đẫm máu ở Ô Sơn đã ăn sâu vào hệ thống tâm lý của nàng, trở thành một phần trong tiềm thức của nàng.
Nói cách khác, từ lúc tránh né nhà họ Hướng để lén lút vào Thất Trung, đến lúc bị lôi ra khỏi Cục Công An và nhét vào xe, nàng vẫn luôn không thực sự nghỉ ngơi, vẫn trong trạng thái hưng phấn và âm thầm hưng phấn.
Nàng tốt xấu gì cũng là do Trần Lãng nhìn lớn lên, nên liên quan đến "giới hạn chịu đựng của nàng", ông vẫn rất hiểu rõ, gần như ngay khi Khổng Tri Vãn khởi động xe, sự mệt mỏi từ thần kinh lan tỏa khắp cơ thể, nàng đã mê man thiếp đi rồi.
Đến khi tỉnh dậy, đầu tiên là ánh sáng mờ ảo, Thạch Mạn chống nửa thân trên lên, cả người như bị xe cán qua, sau cơn đau dữ dội ghé thăm, mỗi cái xương đều trở nên đau nhức, từng chút một châm chích vào các khớp nối, cánh tay nàng rũ xuống, lại ngã trở về.
Ngã về phía sau, nhưng cổ họng lại bắt đầu ho khan, không ngừng ho lên, vì vậy nàng với tới cái cốc nước trên tủ đầu giường một cách tự nhiên, nhưng lại chạm vào không.
Thạch Mạn chậm chạp và nghi ngờ nhìn xung quanh, nhưng không thấy cái tủ gỗ cũ kỹ của mình, mà là một cái tủ màu xanh đen bóng loáng, được sắp xếp theo cách đơn giản và ngăn nắp theo quy tắc mà đến kiếp sau nàng cũng sẽ không bao giờ hiểu.
Cuối cùng nàng cũng nhận ra có điều gì đó sai sai, đây là đâu?
Cánh cửa im ắng được mở ra, Thạch Mạn ngẩng đầu, Khổng Tri Vãn mặc áo sơ mi trắng và quần âu, tóc xõa tùy ý buông bên trái, cô không đeo kính, bưng một bát cháo nóng hổi bước vào.
"Dậy rồi, ăn chút gì trước đi đã."
Thạch Mạn che đầu đang đau nhức, chủ yếu là che mắt, giọng khàn khàn: "Sao tớ lại ở đây?"
"Đi tìm dì Phương ở Đội xong, cậu cũng không tỉnh lại, đồng nghiệp nói trong Đội không có chỗ cho cậu tá túc, tớ cũng không có chìa khóa nhà cậu, chỉ có thể đưa cậu về nhà tớ thôi."
Khổng Tri Vãn đặt bát cháo xuống tủ đầu giường, từ trên cao nhìn xuống Thạch Mạn đang mất hồn mất vía nằm dài trên giường: "Cậu bị mất trí nhớ à?"
Thạch Mạn co quắp nằm trên giường, chiếc váy ngủ nhăn nhúm cuộn lên trên đầu gối, da thịt trắng như sữa và những đường cong mảnh mai lộ ra rõ ràng, nhưng nàng lại hoàn toàn không ý thức được, chỉ ngây ngô nhìn cô.
Khổng Tri Vãn nhíu mày: "Tối qua tớ chắc chắn không có làm cái gì với cậu hết."
Nghe như có chút tiếc nuối.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau mười giây đồng hồ, cuối cùng đầu óc của Thạch Mạn cũng thành công khởi động lại, đánh bại một phần trăm người dùng trên toàn quốc, nàng muốn vươn tới, nhưng lại không thể bật dậy, chỉ yếu ớt dùng ngón tay vạch lên cổ mình một đường để làm lời đe dọa.

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Sau khi gi? làm h?c sinh, ch? nhi?m l?p là ng??i yêu c? c?a t?i
SpiritualTên tác ph?m: Sau khi gi? làm h?c sinh cao b?n, ch? nhi?m l?p là ng??i yêu c? c?a t?i. QT: Gi? cao b?n sau, ch? nhi?m l?p là ta ti?n nhi?m. Tên g?c: 假高四后班任是我前任 Tác gi?: B?i ?? ?i?u/摆渡鸟 ?? dài: 155 ch??ng Tình tr?ng tác ph?m (raw): ?? hoàn thành Tình...