Ban đầu, chẳng ai bảo ai, nhưng cả hai cứ thế vô thức ghi nhớ mật khẩu của nhau.
Choi Seungcheol nhớ mã mở điện thoại của em vì đơn giản—hắn nhìn thấy em nhập quá nhiều lần. Còn em? Hắn lấy ngày sinh nhật em làm mật khẩu, muốn quên cũng không được.
Có lần, hắn ngồi bên cạnh, nhìn em lướt Instagram, thấy em vừa nhấn like ảnh mèo vừa lẩm bẩm than thở:
"Sao cái tài khoản này ngày nào cũng đăng story vậy trời..."Choi Seungcheol vừa nhấp một ngụm cà phê, vừa thản nhiên chìa tay:
"Đưa đây anh xem."Em cũng chẳng nghĩ nhiều, tiện tay đưa luôn điện thoại cho hắn. Hắn mở phần tin nhắn, xem xét danh sách những người đã nhắn tin cho em, gạt từng đoạn hội thoại, đọc lướt qua xem có gã nào gạ gẫm không.
Không tìm được gì đáng nghi, hắn gật gù, đặt điện thoại xuống.
"Ổn, không có gì hết."Em trợn mắt:
"Anh nghĩ là có chắc?"Choi Seungcheol nhún vai, uống tiếp ngụm cà phê.
"Có thì anh xử lý ngay rồi."Một lần khác, em cầm điện thoại của hắn, lướt KakaoTalk, mở danh sách tin nhắn, nhìn chằm chằm.
Choi Seungcheol nằm trên ghế sofa, một tay gối sau đầu, một tay cầm điều khiển TV, lười biếng hỏi:
"Tìm gì đấy?"Em không trả lời, tiếp tục lướt, cuối cùng dừng lại ở một cái tên khả nghi.
"...Gì đây? Ai đây?"Hắn liếc qua, thấy tên một nữ stylist trong công ty, bình thản nói:
"Stylist bên anh."Em híp mắt, mở tin nhắn ra đọc từng dòng.
Hắn bật cười, vươn tay kéo em lại gần, giật điện thoại về.
"Bé, nếu có ai nhắn tin gạ gẫm anh, em nghĩ anh còn giữ tin nhắn lại cho em đọc à?""...Vậy là có mà xóa rồi đúng không?"
Choi Seungcheol: "..."
Sau đó, hắn bị em cắn một phát lên vai, còn em thì đắc ý ôm gối nằm trên sofa, hả hê như vừa bắt được gian.
