抖阴社区

C?ng tác cùng nhau

171 18 0
                                        

Lưu ý: dài, hơi rối một chút. Cảm ơn các nàng iu đã ủng hộ ạ  ෆ╹ .̮ ╹ෆ 💖

1.
Chuyến bay Seoul – Bangkok, 8 giờ sáng, sân bay Incheon.

Cả đoàn concert tour SEVENTEEN cùng đội ngũ tổ chức sự kiện phía Hàn Quốc và nước sở tại đã có mặt đầy đủ từ tờ mờ sáng. Các thành viên mặc áo khoác gió, đội mũ lưỡi trai, khẩu trang kín mít, staff hậu cần tay xách nách mang hành lý, còn người đi cùng Choi Seungcheol – người yêu bé nhỏ và cũng là nhân viên tổ chức sự kiện của công ty partner – thì lại… đang cúi đầu né ánh mắt giận dỗi của hắn giữa sân bay đông người.

“Lên máy bay nhớ đi thẳng vào chỗ ngồi nhé, business seat số 3A, anh bảo quản lý sắp sẵn rồi.”

“Không.”

“Em đừng đùa. Ngồi đấy mới đỡ mệt chứ.”

“Em nói không là không.”

Choi Seungcheol đứng sững một lúc. Mắt trợn khẽ, không tin nổi tai mình. Cái người tối hôm qua còn nằm rúc trong lòng hắn, giọng mềm nhũn kêu “Cheolie cho em đi cùng tour này nhé”, sáng nay lại lạnh lùng từ chối ngồi cùng hạng vé máy bay với hắn?

“Sao lại không?” – giọng hắn trầm xuống thấy rõ, hơi lạnh se se nơi sân ga chẳng thấm gì với sự hậm hực trong lòng.

“Em là staff, không phải nghệ sĩ. Mọi người trong team tổ chức đều ngồi economy. Em tót lên business với anh, không lẽ lại để người ta thì thầm? Em không muốn.”

“Người ta thì thầm gì kệ người ta.”

“Không. Là công việc. Là trách nhiệm. Là vị trí. Là hình ảnh. Anh nghĩ nếu có người chụp ảnh hai ta cùng ngồi business, rồi lan lên mạng, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

Em nói xong, cũng chẳng đợi hắn trả lời, quay người rời khỏi đoàn nghệ sĩ, hoà vào nhóm đồng nghiệp đang kiểm tra boarding pass.

Choi Seungcheol đứng im. Giận. Giận thật. Không phải kiểu giận gắt gỏng đùng đùng, mà là giận lặng. Mắt cụp xuống, tay đút túi áo khoác, răng nghiến nhẹ.

Không phải vì em từ chối ngồi cạnh hắn. Mà là vì cái cảm giác bất lực khi biết em đang đúng, mà vẫn chẳng muốn nghe.

Lúc bước vào cabin hạng thương gia, hắn vẫn ngoái lại tìm em giữa dòng người xếp hàng economy.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, áo cardigan mỏng màu be, tóc buộc gọn, tay ôm laptop, em đang khẽ cúi chào tiếp viên.
Môi hắn mím lại. Ngồi vào ghế, thả người ra sau, mắt nhắm hờ.
Tiếp viên hỏi có muốn champagne không, hắn lắc đầu.

“Mang cho tôi trà gừng."

Suốt chuyến bay, hắn không ăn gì. Chỉ ôm chăn, đeo bịt mắt, nhưng chẳng ngủ được. Trong đầu cứ tua đi tua lại cảnh em rời đi, ánh mắt kiên định, lời nói rõ ràng mạch lạc, chọn làm nhân viên đúng nghĩa thay vì làm người yêu hắn.

Lúc hạ cánh, hắn ra cửa đợi đúng như đã dặn. Và khi thấy em từ từ kéo vali bước tới, lặng lẽ giữa đoàn người…
Hắn bước tới, không nói không rằng, cầm lấy vali trong tay em, rồi xòe lòng bàn tay ra như thói quen:

“Đưa tay đây. Anh dỗi nhưng vẫn nhớ nhiệm vụ của bạn trai.”

Tay em đặt vào tay hắn.
Ấm. Vừa vặn. Và an toàn.
Hắn vẫn giận. Nhưng vẫn dắt tay em đi, vừa bước vừa khẽ nói:

Anh Chú ?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?