抖阴社区

Ra m?t

193 20 2
                                        

Trời Hà Nội đầu thu, nắng vàng ươm như mật ong nhưng không còn gay gắt như những ngày hè, gió heo may phả qua làn tóc, mang theo mùi hương hoa sữa lảng bảng trên phố phường. Một buổi chiều thứ Bảy bình thường, nhưng đối với Choi Seungcheol, đây chính là trận "chung kết thế giới" trong đời mình.

Ở Hàn Quốc, hắn là Choi Seungcheol—leader quyền lực của SEVENTEEN, một người luôn đứng giữa ánh đèn rực rỡ, giữa tiếng reo hò không dứt từ hàng vạn fan hâm mộ. Hắn bình tĩnh trong mọi tình huống, dù là phỏng vấn trực tiếp với báo chí quốc tế hay đứng trên sân khấu trao giải trước hàng triệu khán giả. Vẻ ngoài điềm tĩnh và tự tin như thể không gì có thể làm hắn nao núng.

Ấy vậy mà hôm nay, đứng trước một cánh cổng sắt sơn xanh bạc màu của ngôi nhà ba tầng ở một con phố nhỏ của Hà Nội—nơi bố mẹ em sống—Seungcheol lại thấy hai tay mình bắt đầu ươn ướt mồ hôi. Hắn giấu đôi bàn tay run run vào túi áo sơ mi trắng, cắn nhẹ môi dưới như một cậu sinh viên năm nhất chuẩn bị trình bày đồ án trước hội đồng.

Trên người hắn là một chiếc sơ mi trắng được là phẳng phiu, tay áo xắn lên để lộ cổ tay đeo đồng hồ kim loại sáng bóng mà hắn đã phải chọn đi chọn lại trong bộ sưu tập, chọn mãi mới được cái "vừa lịch sự vừa không khoe mẽ". Quần âu đen và giày da nâu, tóc chải gọn, nước hoa xịt mùi dịu nhẹ, lịch sự. Hắn đứng trước cánh cổng sắt xanh cũ kỹ của một căn nhà ba tầng nằm trong khu phố nhỏ yên tĩnh ở quận Đống Đa. Ngôi nhà không sang trọng hào nhoáng, nhưng sạch sẽ, ngăn nắp, có giàn hoa giấy vắt qua ban công tầng hai, bên trong là tiếng chó sủa gâu gâu hòa lẫn tiếng TV đang phát bản tin thời sự.

Hắn nắm chặt tay bé người yêu đang đứng bên cạnh – tay nàng nhỏ xíu, mềm mại, như trấn an hắn phần nào – còn tay hắn thì… mồ hôi đầm đìa.

Làm leader bao năm, đứng trên bao nhiêu sân khấu hàng chục ngàn người reo hò, nhận bao câu hỏi hóc búa từ phóng viên quốc tế, hắn chưa từng run tay, chưa từng thấy cổ họng khô khốc thế này. Nhưng hôm nay thì khác. Đây là bố mẹ vợ tương lai của hắn. Những người đã nuôi dưỡng và yêu thương người con gái mà hắn yêu nhất đời.

“Anh ổn không?” – giọng em nhỏ như rót mật vào tai, ánh mắt cong cong đầy trìu mến.

“Không ổn… chắc là anh sắp quên sạch tiếng Việt rồi,” – hắn khẽ thở, trán hơi lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay lạnh ngắt. Dù đã cày ải sách ngữ pháp và nghe đi nghe lại băng luyện phát âm suốt mấy tháng trời, nhưng hắn biết… một câu “cháu chào bác ạ” lúc này thôi cũng có thể phát âm thành “cháo trao bát ạ” mất.

Cánh cổng hé mở.

Mẹ em – người phụ nữ tầm ngũ tuần, dáng người đẫy đà, tay còn đang cầm muôi nấu canh, tóc búi gọn sau gáy, mặc chiếc áo hoa nền xanh và quần lụa nâu – xuất hiện đầu tiên với nụ cười tươi rói. “Ôi giời, đến rồi đấy à con! Vào đi chứ, đứng ngoài nắng làm gì!”

Ngay sau đó là bố em – đàn ông gốc Bắc đúng chuẩn, mặt nghiêm nhưng mắt lại ánh lên nét hiền hòa, mặc chiếc áo sơ mi cộc tay kẻ caro, tay đang cầm tờ báo – bước ra theo. Ông gật đầu với hắn một cái, rồi quay sang nhìn em, hỏi: “Chàng rể tương lai đấy à? Trông ngoài đời cao to đẹp trai hơn trên tivi đấy!”

Choi Seungcheol đứng bật dậy, cúi người gập lưng một góc chín mươi độ, tay run run, giọng hơi lạc đi:
“Cháu chào bác trai, bác gái ạ… cháu là Seungcheol…”

Ông bà cười phá lên vì sự lễ phép, còn em thì vỗ nhẹ lên vai hắn, thì thầm bằng tiếng Hàn:
“Giỏi lắm, Cheolie…”

Bữa cơm trưa được bày ra với đủ món thuần Việt: nem rán vàng ruộm giòn tan, canh cua mồng tơi, gà luộc, thịt kho trứng, và đặc biệt là món chả cá mà mẹ em nghe nói “con rể thích ăn cá” nên tự tay làm. Mùi thơm lan khắp nhà, làm bụng hắn réo lên không ngừng.

Trong suốt bữa ăn, hắn cố gắng gắp thức ăn bằng đũa – dù run tay nhưng vẫn không để rơi miếng nào, lâu lâu còn chen vào vài câu tiếng Việt lơ lớ khiến cả nhà cười nghiêng ngả. Có lúc hắn gọi “chả cá” thành “chá cá”, mẹ em ôm bụng cười bảo: “Thôi chết, tưởng rể tôi gọi tên ai!” Còn bố em thì gật gù khen: “Nói thế là tốt lắm rồi! Có chí học là được!”

Tầm chiều, trời chuyển sang xám nhẹ, ánh nắng tắt dần. Mẹ em pha ấm trà sen, mang ra sân thượng ngồi hóng gió. Hắn theo em lên, nhìn thấy từ trên cao là dãy phố cổ kính, mái ngói rêu phong nối nhau, và cả một góc hồ lấp ló sau những tán cây. Em tựa đầu vào vai hắn, cười tủm tỉm:

“Hôm nay anh được lòng bố mẹ em lắm đấy.”

Hắn thở phào, vòng tay siết nhẹ eo em, khẽ nói bằng tiếng Việt, giọng vẫn hơi ngọng:

“Vì anh yêu em… nên anh muốn bố mẹ em cũng yêu anh.”

Gió khẽ thổi qua giàn hoa giấy, chạm vào hai má hắn đang ửng hồng vì bối rối. Và ở tầng dưới, bố mẹ em nhìn nhau, rồi nhìn lên hai đứa trẻ đang ngồi sát rạt bên nhau giữa chiều thu Hà Nội. Ông cười khẽ, bà cười nhẹ. Có lẽ… một người chồng tốt cho con gái mình, cũng chỉ cần chân thành đến thế là đủ.

Và Choi Seungcheol, trong lòng thầm cảm ơn trời đất, cảm ơn em nhỏ đã bên cạnh, dịch thầm cho hắn những câu nói nhanh quá, giúp hắn ghi nhớ cách gọi “bố mẹ” bằng giọng Hà Nội mềm mại.
Hắn biết, kể từ hôm nay, không chỉ yêu em—hắn còn đang học cách yêu cả nơi này, một đất nước, một gia đình, một mái nhà Việt Nam.

Anh Chú ?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?