抖阴社区

Chuy?n ?an len

117 14 0
                                        

Choi Seungcheol là kiểu người nhìn ngoài tưởng như cứng cỏi, nhưng trong lòng lại yếu mềm đến kỳ lạ - đặc biệt là khi liên quan tới em. Hắn không bao giờ nói thẳng, không bao giờ thốt ra những lời hoa mỹ ngọt ngào như trong phim, nhưng mỗi lần em dúi vào tay hắn một món quà nhỏ, tự tay em làm, ánh mắt hắn lúc ấy lại dịu xuống như thể cả thế giới chỉ còn lại mình em.

Lần đầu tiên hai đứa hẹn hò chính thức sau khi công khai mối quan hệ với hội bạn thân, em tới điểm hẹn - một quán cà phê nhỏ gần khu Hongdae - với gương mặt tươi rói, tay giấu sau lưng một cái hộp giấy bọc bằng giấy gói nâu, thắt nơ vải đỏ. Mở ra là một chiếc móc khóa hình con cún, em bảo:

“Giống Kkuma, em đan cho anh mang treo túi. Có sợi len em lén xin từ cái khăn cũ anh hay quấn mỗi mùa đông ấy.”

Seungcheol lặng đi mất một nhịp. Tay hắn mân mê từng mũi len nhỏ, đường khâu còn hơi lệch, từng chi tiết đơn sơ, nhưng trong đó là cả trái tim em.

Từ hôm ấy, cái móc khóa theo hắn đi khắp nơi - gắn vào túi tập gym, sau gắn lên balo đi tour, rồi có hôm hắn thậm chí cài luôn vào dây móc chìa khóa xe. Mỗi lần nhìn thấy là lại nhớ em, là lại bật cười nhẹ như thằng dở.

Hẹn hò vào mùa đông, em dúi cho hắn một cái mũ len đan tay, màu nâu đất, có điểm xuyết vài đường chỉ đỏ chạy vòng quanh viền mũ. Em ngại ngùng:

“Đội thử đi. Em lấy số đo đầu anh bằng cái mũ cũ anh để quên nhà em đấy.”

Seungcheol ngồi bên ghế đá công viên gần nhà em, gió lạnh thốc qua, hắn đội thử chiếc mũ, vừa khít, ấm áp. Hắn kéo viền mũ thấp xuống, rồi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của em nhét vào túi áo khoác hắn, giọng trầm trầm, đôi mắt ươn ướt vì lạnh:

“Từ giờ mấy cái mũ mua hàng hiệu anh vứt hết đi. Chỉ đội mũ người yêu đan thôi.”

Rồi quay ra gọi taxi, nhưng đội nguyên cái mũ em đan.
Lúc lên xe, tài xế hỏi:

“Cái mũ nhìn xinh nhỉ, mua ở đâu vậy?”

Seungcheol cười rạng rỡ, khoe toét miệng:

“Không bán đâu chú ơi. Bạn gái cháu đan đấy~~ Hàng độc bản nha!”

Có lần khác, vào đợt sinh nhật hắn, em không mua gì đắt đỏ, chỉ đan cho hắn một chiếc áo len màu than chì, cổ tròn, dáng rộng vừa phải. Mỗi mũi đan là một ngày em ngồi tỉ mẩn đo, đếm, chỉnh sửa. Khi đưa cho hắn, em còn ngượng:

“Không biết có vừa không nữa, nhưng em đan đúng số đo vai và chiều dài tay áo của anh đấy.”

Seungcheol ôm cái áo vào lòng như ôm một báu vật. Về đến nhà, hắn thay đồ, mặc ngay cái áo vào, soi gương, rồi còn nhắn tin cho em:

“Vừa y xì đúc. Đẹp nhất trong đống đồ mùa đông của anh.”

Có lần đi tour về giữa tháng 12, hắn vừa tới dorm là gọi video cho em ngay, mặt đỏ bừng, vừa thở vừa lôi từ vali ra một chiếc khăn len đỏ:

“Anh mang đi tour mà bị staff tưởng hàng hiệu Nhật, suýt lấy mất. Cái khăn này, cho dù cũ hay rách, anh cũng không để ai đụng vào. Đồ của em làm cho anh, là của anh. Độc quyền.”

Anh Chú ?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?