抖阴社区

CHAP 18: K?T TH?C

Start from the beginning
                                    

-" Đừng, đừng mà, đừng đến gần tôi, đừng chạm vào người tôi, đừng lại gần tôi....."

-" Bảo Bối à! Cậu ấy bị sao vậy?" Guan Lin nhất thời ngạc nhiên khi thấy cậu trông như vậy, cậu ôm giữ Jihoon trong lòng mình ngước mặt lo lắng nhìn Seon Ho.

-" Em, Em cũng không biết. Nhưng mà, bây giờ em cần nhờ anh một việc. Giữ yên cậu ta để em sơ cứu vết thương, vết rách ở vai có vẻ nghiêm trọng, bong gân cũng không nhẹ đâu, sưng tái hết rồi. Nếu không bôi thuốc sẽ để lại di chứng về sau đó." Seon Ho vẫn không rời mắt khỏi vết thương trên người cậu.

-" Anh, Anh.. anh phải làm gì để giúp em bây giờ?" cậu ôm chặt Jihoon trong lòng mình không khỏi lo lắng trước việc này.

Jihoon cứ quẫy cứ đạp, Guan Lin cứ ôm lo lắng mà ôm chặt cậu, còn Seon Ho em là người bình tĩnh nhất. Xử lý vết thương là việc mà một bác sĩ như anh phải nằm lòng. Cũng thật kì lạ, chỗ bị thương rõ là rất đau nhưng cậu lại chẳng kêu đau khi Seon Ho băng bó.

Nửa tiếng sau, khi Seon Ho làm xong cậu cũng ngủ yên trong vòng tay của Lin Lin. Thay đồ sạch cho cậu, để cậu ngủ ở phòng mình. Seon Ho kiểm tra xong, nhẹ nhàng đi sang phòng bên cạnh để dỗ yên bảo bối đang sốt ruột ở phòng bên kia. Vừa bước vào, Guan Lin liền nhào tới, cầm trên tay một cái áo thun để Seon Ho thay. Lúc nãy khi Seon Ho băng cho cậu, máu như ức chế mà chảy ra rất nhiều, thuốc mỡ bôi trên chân cậu cũng day vào áo. Cho dù đây là một ca dễ nhưng mồ hôi cha mồ hôi mẹ thi nhau rơi ướt cả lưng áo. Thấy bảo bối cứ nhao nhao thay áo, lau mồ hôi cho mình, Seon Ho dịu dàng ôm anh.

-" Cậu ấy sẽ không sao. Em đã tiêm thuốc giảm đau rồi. Giờ đừng lo lắng nữa, mau đi ngủ thôi." nghe Seon Ho nói vậy cậu cũng yên tâm mà ôm Seon Ho đi ngủ.

Hôm sau, bình minh ló dạng, chim hót líu lo, cây xanh vươn thật cao để đón ánh nắng sớm sau trận mưa to hôm qua. Mọi vật đều khoác lên mình một màu áo mới, chẳng ai quan tâm đến con người bé nhỏ đang co rúc trong chiếc chăn dày. Tất nhiên không phải vì lạnh, mà là vì đau. Cậu đau đớn đến không chịu được. Cũng nhờ hôm qua có người đã tiêm thuốc mới yên ngủ được một giấc để vết thương có thời gian nghỉ ngơi kéo màng. Nhưng cảm giác bình yên đó chỉ kéo dài trong phút chốc khi thuốc tan, cậu mệt mỏi mở mắt, cơn đau ập ngay đến, vai trái và chân phải không thể nào cử động được ( đủ một cặp luôn hihi!!). Cậu thật khó khăn để ngồi dậy, nghĩ lại thì ngồi dậy cũng không thể đứng lên đi lại được nên đành nằm xuống kéo chăn rúc sâu vào trong chỉ chừa lại một lỗ nhỏ cho thoáng khí dễ thở.

Bây giờ cậu không thể suy nghĩ được việc gì, muốn động viên bản thân phải đứng lên, nhưng mỗi lần như vậy cậu lại nhớ đến khung cảnh tối qua. Mỗi lần nghĩ tới, nước mắt cậu lại rơi, từ trong hốc mắt đau xót, những giọt nước mắt nóng hổi lăn khỏi gò má tạo nên một vệt dài lấp lánh.

Hỏi cậu có nên tha lỗi cho anh?

Cũng muốn lắm, nhưng mỗi lần như vậy lại tự mình tưởng tượng ra viễn cảnh anh và cô bạn xinh đẹp Lee So Hee tay trong tay hạnh phúc ( úi giời, ai là nhân vật chính đây hổng biết mà ở đó tưởng với chả tượng).

Đau quá!.

---------------------------------------------------------------------

Đúng giờ, Yoo Seon Ho vào phòng để thay băng và kiểm tra sức khỏe cho cậu. Nhìn thấy cục tròn nhỏ chui rúc trong chăn, Guan Lin lại cảm thấy xót xa thay cho cậu bạn Jihoon xấu số của mình.

Khi Minseok nhẹ nhàng giở chăn ra, cậu lại lập lại tình cảnh hôm qua nhảy dựng lên rúc vào một góc giường mà la hét.

-" ĐỪNG! Đừng đến gần tôi. KHÔNG! Không được chạm, chạm vào người tôi." thấy bạn mình cứ như kẻ điên, Lin Lin mặc cho Jihoon cứ giẫy giụa mà chạy tới ôm chặt cậu, đau lòng thốt.

-" Hoonie à! Là ai, là ai đã làm cậu ra nông nổi này. Tại sao? Tại sao lại như vậy hả Jihoon?"

-" Không! Không. Bác sĩ Im đừng chạm vào người tôi,........ Jin...Jinyoung ah! Tại sao ? anh , anh lại cùng, cùng cô ta, cùng cô ta,..." cậu cứ nhìn vu vơ rồi miệng thì cứ thao thao như đang muốn nói gì đó nhưng giữa chừng lại mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Khi thấy cậu đã yên trong lòng mình, Guan Lin ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, giọng run run hỏi:

-" Giờ, giờ chúng ta phải làm sao đây? Seon Ho à, anh lo quá, sợ Jihoon xảy ra chuyện gì thì anh biết phải ăn nói sao với bố mẹ cậu ấy đây."

-" Trước mắt, em đưa cậu ta đến bệnh viện cái đã. Phải khám tổng quát mới chuẩn đoán được." Seon Ho nhân cơ hội cậu còn ngủ, để cho bế cậu ra đến bệnh viện nơi cậu đang làm việc.

----------------------------Đầu bên kia-----------------------

Bae Jinyoung từ tối hôm qua khi cậu chạy ra khỏi công ty, anh vốn đã chạy theo nhưng lại bị So Hee cản trở nửa chừng làm anh mất dấu cậu. Anh trong lúc rối quá chỉ biết chạy về nhà mình và nhà cậu để tìm nhưng không thấy. Đến những chỗ cậu thường tới cũng không tìm được. Cả đêm cậu dầm mưa, anh cũng vậy, anh không nghỉ ngơi mà một mạch tìm cậu tới tờ mờ sáng, khi trợ lý của anh Lee Daehwi đi tìm anh thì anh đã sốt trong bộ dạng ướt nhẹp, quần áo bết dính vào làn da mật ong nam tính. Dù có khuyên ngăn thế nào anh cũng không chịu quay về, Daehwi đành chịu thua. Cho anh thay một bộ đồ khác rồi lại cùng anh đi tìm cậu.

Anh mệt mỏi gục xuống bên cạnh xe, thật cố nghĩ xem cậu có thể đang ở nơi nào. Tâm trí anh rối bời, thật nực cười, không phải anh là một người đàn ông hoàn hảo sao, không chuyện gì có thể làm anh phải dốc hết tâm tư mà suy nghĩ. Như vậy khi cậu trai nhỏ mà anh ngày đêm yêu thương đột nhiên biến mất lại làm cho hình tượng của anh xuống dốc đến vậy. Cứ nghĩ đến việc hằng ngày không được cậu yêu thương anh lại buồn bã, nghĩ đến việc mỗi đêm không được ôm cậu trong lòng mà yên giấc nồng lại làm lòng anh đau xót tột cùng.

Ở một vị trí nào đó, giọt nước tràn ly cuối cùng cũng rơi xuống, là mắt khóc hay tim khóc? Anh cũng không rõ nữa, chỉ cảm thấy rất đau...


(CHUY?N VER)(Long fic/DeepWink/BaeHoon) Tu?i Thanh Xu?n, Sau ?ó là yêuWhere stories live. Discover now