Em liệu có tin rằng giữa tình cờ và cố ý có sự trùng hợp. Khi em đi, là một sự cố ý, anh cũng cố ý để em đi, vì tin rằng em sẽ hạnh phúc hơn khi hình ảnh của mình không còn xuất hiện trong cuộc sống tươi đẹp của em nữa.
-----------------------------------------------------------
2 năm rồi. Đã hai năm rồi kể từ khi cậu bắt đầu cuộc sống mới. Sang Anh, học ở trường mới, làm việc ở chỗ mới và ở chỗ mới đối với cậu cái gì cũng lạ lẫm và khó thân thuộc.
Cậu sống chung với anh trai và chị dâu So Hye ( So Hye nhá ko phải So Hee, hãy tưởng tượng chị dâu của bố nhỏ là cô nàng bé bỏng So Hye của I.O.I, mị là mị thik ẻm lắm nên mới bê ẻm vô). Ngày qua ngày sáng thì đi học tiếng Anh, chiều tối thì làm phụ tá của một bệnh viện nổi tiếng của bang. Cứ như vậy đã được 2 năm rồi và ngày nào cũng nhạt tẻ và ngày nào cậu cũng...... rất nhớ anh.
-" Hey! Hoonie, cậu có nghe tớ nói không đấy?"( câu nào in nghiêng là nói tiếng Anh nhé)
Cậu giật mình trở lại, nhớ lại mình đang trò chuyện với Kate, cô bạn cùng khoa thì tự nhiên lại nhớ đến anh. Cậu xấu hổ cắn môi nhìn Kate với vẻ hối lỗi.
-" Ôi, Hoonie à! Cậu nên đi điều trị tâm lý đi. Cứ như vậy cậu sớm muộn cũng bị trầm cảm thôi" cô tốt bụng nhắc nhở.
Không cần bị nhắc, từ khi bước chân đến nơi đây, cậu đã lao vào những đợt điều trị, thuốc thì ngày nào cũng uống, rồi đến cuối tuần lại đi điều trị, có khi uống thuốc mà không ăn uống điều độ, không chăm sóc sức khỏe dẫn đến việc sốc thuốc, nằm viện mấy ngày liền.
Tan ca, cậu bắt taxi chạy một mạch đến thẳng công ty của Jisung. Anh đang họp, có lẽ sẽ phải ngồi chờ một chút.
-" Được rồi, chiều nay chúng ta sẽ họp tiếp....... Ủa? Hoonie, đã tới rồi sao?"
Anh gọi, cậu rời mắt khỏi quyển sách đang đọc để ngước lên nhìn.
-" Chờ hyung có lâu không?"
Anh nhẹ nhàng xoa đầu thằng em tội nghiệp.
Anh ngày xưa là người thứ 2 biết chuyện tình của cậu sau Guan Lin. Mới đầu nghe tin đó anh cũng phản đối dữ lắm, đường đường là một tổng đại chủ tịch của tập đoàn quốc tế đào hoa, phong lưu vậy mà lại đi động lòng trước đứa em nhỏ của anh, đương nhiên là không thể chấp nhận được. Nhưng vì Jihoon đã lên tiếng năn nỉ, anh đành nhượng bộ nhưng không bao giờ đồng ý cho cậu đi trên con đường đó. Rốt cuộc con đường mà cậu chọn vẫn là ngõ cụt, cậu ngày càng lụi tàn, suốt ngày cứ khóc rồi khóc. Anh được cơ hội đưa cậu sang nước ngoài cứ nghĩ sẽ giúp được cậu mau quên đi cái tên chét bầm kia, ai ngờ.....
-" Đã ăn chưa? Đi ăn cùng anh nhé?"
Jihoon cuối gầm mặt suốt chuyến đi, đến lúc ăn cơm cậu cũng chẳng nói lời nào, cơm cũng không đụng lấy 1 thìa.
-" Hoonie này! Ăn xong chúng ta đi điều trị nhé?"
Anh vừa dứt câu, cậu cũng ngưng mọi động tác. Một lúc, lại điềm tĩnh phán một câu.
-" Dạ, sao cũng được"

YOU ARE READING
(CHUY?N VER)(Long fic/DeepWink/BaeHoon) Tu?i Thanh Xu?n, Sau ?ó là yêu
FanfictionFanfic v? c?p ??i chính BaeHoon và nh?ng nh?n v?t ph? khác. "Cu?c ??i b?t bi?n gi?a dòng ??i v?n bi?n, anh nhìn th?y em. M?c k? bi?n ??i có ra sao thì anh v?n yêu em" Tác gi?: KimmBaconn CP g?c: Park Chanyeol x Byun Baekhyun ?? dài: 29 ch??ng Chuy?...