抖阴社区

CHAP 22: END

37 8 2
                                    


Cậu tò mò bật máy lên, trống tim vang thật mạnh. Một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên.....

" Ngày .. tháng... năm...

Jihoonie à, đã 1 tuần rồi kể từ khi em đi rồi. Không biết em sống có tốt không? Có thích nghi được với nơi ở mới chưa? Còn anh thì vẫn ở đây, ở lại với nỗi nhớ khi em đi. Anh không thể tập trung vào việc gì cả,..

Ngày.. tháng.. năm...

Anh phải làm sao đây Hoonie? Anh phải quay lại Mĩ để điều hành công ty chính. Nhưng anh lại không muốn đi, lỡ khi anh đi em trở lại thì sao mà tìm được? À mà có lẽ em sẽ không trở về đâu nhỉ? Nơi đây đã làm ố uế cuộc sống của em quá mức rồi.

Ngày... tháng.... năm

Hôm nay, anh đã gặp lại em. Đúng là trái đất cũng ít có tròn thật, anh và em đã xa nhau lâu thế mà ông trời cũng cho gặp lại. Chắc là ông ấy muốn tác hợp lại cho hai đứa mình. Em biết không? Tối nay, anh sẽ bắt chuyện với em, dẫn em đi ăn, rồi tặng em một bó hoa và xin lỗi. Có lẽ em sẽ không tha lỗi, thì anh sẽ quỳ xuống, dập đầu để em chửi để em mắng... làm sao cũng được miễn là có được sự tha thứ của em......

Nước mắt cậu đã rơi ướt đẫm một mảng áo. Anh là luôn muốn xin lỗi với cậu sao? Thì ra buổi tối hôm đó cậu đã hiểu lầm anh sao? Tất cả là do cậu, chỉ là cậu đã quyết định quá nhanh khiến mối tình đẹp đẽ này dễ dàng đổ vỡ. Là cậu quá yếu đuối, là tự cậu đã dày vò mình và dày vò anh....

Bỏ chiếc máy xuống giường, cậu chạy ngay xuống phòng khách nơi anh đang ngồi nhắm mắt trên ghế sô pha. Cậu nhào đến ôm lấy cổ anh khóc nức nở

-" Này, bảo bối sao em lại khóc vậy?" Anh lo lắng vuốt nhẹ lưng cậu hỏi.

-" Em xin lỗi, thật sự xin lỗi Jinyoung à! Là em đã quyết định quá vội vàng, chưa cho anh giải thích đã mau chóng chia tay. Em xin lỗi..." cậu cứ nhắc đi nhắc lại cái câu xin lỗi ấy.

Anh đang ngạc nhiên vì cậu, khuôn mặt ngờ ra. Khi nghe cậu nói xin lỗi như hiểu ra mọi chuyện anh nhẹ nhàng vuốt lưng, lau nước mắt cho cậu, mỉm cười nói

-" Không sao, chẳng sao hết Hoonie ạ! Chỉ cần em không giận anh nữa. Với cả bữa đó cũng là anh có lỗi mà"

-" Vậy.. hức... vậy.... chúng ta hòa nhé! Em không giận anh nữa anh cũng đừng giận em nhé!" Cậu vừa nói vừa giơ nhẹ ngón út nhỏ xinh xinh.

-" Ừm! Anh hứa" nói rồi anh lại ôm chặt cậu vào lòng.

Cả ngày hôm đó, hai người như lời hứa ở sát bên nhau chẳng rời nửa bước. Anh đi tắm cậu lẽo đẽo theo, cậu nấu ăn anh lại bám víu không rời. Cứ như thế cho tới hết ngày.

Tối đó, hai thân một lớn một nhỏ nằm ôm nhau. Cậu tựa đầu vài ngực anh thỏ thẻ

-" Mình về lại Hàn nha anh"

-....... thấy anh rất lâu không trả lời, cậu ngước mặt lên. Anh nhẹ nhàng hôn vào đôi môi đỏ của cậu, vuốt từng lọn tóc

-" Em có thật sự muốn quay lại đó?"

-" Hm..... em cũng không biết nữa. Chỉ là cảm thấy nhớ"

(CHUY?N VER)(Long fic/DeepWink/BaeHoon) Tu?i Thanh Xu?n, Sau ?ó là yêuWhere stories live. Discover now