Cái ông đầu trọc này chắc chắn bị huấn luyện viên của Đức Âu – đối thủ không đội trời chung – sỉ nhục trong hội nghị giải đấu, nên mới bùng lên ham muốn thắng thua điên cuồng thế này.
Dù trong lòng thầm chửi, Lý Tử Nghiên chỉ im lặng, ngoan ngoãn nhận đồ từ tay huấn luyện viên. Nghe ông ta hùng hồn diễn thuyết, cô vừa gật đầu qua loa, vừa không kìm được liếc đồng hồ trên tường.
7 giờ 16 phút.
Ôi không, gà rán chắc hết mất.
Lý Tử Nghiên sốt ruột muốn chết, không nhịn được lên tiếng, giọng dồn dập không ngừng nghỉ: "Huấn luyện viên! Em xin giơ cả hai tay hai chân đảm bảo sẽ mang cái này tập luyện trước khi mùa giải bắt đầu, độ cao khi bật nhảy sẽ tăng ít nhất 5cm..."
"Không! 10cm."
Nhìn ông đầu trọc, cô trịnh trọng đặt tay lên ngực: "Nhưng giờ em đói sắp xỉu rồi, huấn luyện viên! Mai nói tiếp được không?"
David nhìn nữ sinh đáng thương trước mặt, hai tay chống hông, vẻ mặt cứng như sắt nhưng vẫn miễn cưỡng vẫy tay: "Đi đi đi, đi ăn cơm của em đi, mai nói tiếp."
Cuối cùng được ân xá, Lý Tử Nghiên thở phào, vội vàng túm túi bóng trên sàn, ba bước thành hai chạy về phòng thay đồ. Các thành viên đội đã đi hết, chỉ còn cô vội vã tắm qua hai phút rồi thay quần áo sạch sẽ.
Đến nhà ăn số một thì đã 7 giờ 28 phút.
Nhìn cô phục vụ ở quầy "Cơm gà rán kiểu Nhật" lắc tay xin lỗi mình, Lý Tử Nghiên như bị sét đánh, đứng giữa nhà ăn, tuyệt vọng như trời sắp sập.
Trước mắt mờ mịt xám xịt, cô bĩu môi nhìn quầy duy nhất còn mở, bi tráng móc thẻ học sinh ra lấy phần sandwich còn sót lại.
Cầm sandwich và sữa bò, vai đeo cặp nặng như nghìn cân, đang uể oải tìm chỗ ngồi thì cô nghe tiếng Thẩm Mộng Trừng gọi mình từ một góc.
"Tử Nghiên! Lý Tử Nghiên, qua đây..." Thẩm Mộng Trừng, người đã xuống lầu từ sớm, nhẹ nhàng vỗ bàn, ra hiệu cho học muội ngồi cùng. Đối diện cô là một người tóc nâu, dáng người gầy gò trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.
"A, Thẩm Mộng Trừng..." Lý Tử Nghiên thấy người quen, bưng khay bước tới.
Thẩm Mộng Trừng đặt túi bóng của mình dựa vào một chiếc ghế, đang định dời đồ sang bên cạnh thì Lý Tử Nghiên chẳng chút để tâm kéo chiếc ghế trống gần mình nhất, ngồi xuống cạnh học tỷ xa lạ mà không hề ngượng ngùng.
Liếc nhìn khay đồ ăn của đồng đội ngồi chéo đối diện, Lý Tử Nghiên bĩu môi: "Cái gì thế? Chị ăn mì nước à?"
Uống ngụm nước trái cây trong tay, Thẩm Mộng Trừng cười hỏi: "Ăn mì nước thì sao nào? Còn em, chỉ ăn sandwich mà no được chắc?"
Học muội trước mặt này đã quen Thẩm Mộng Trừng hai năm, cùng nhau tập luyện, cùng nhau liên hoan, nên Thẩm Mộng Trừng hiểu rõ cô có thể ăn bao nhiêu.
"Đương nhiên không no rồi! Tại cái ông đầu trọc hết. Rõ ràng em chạy nhất, vậy mà còn lải nhải với em cả buổi." Lý Tử Nghiên oán hận cắn một miếng sandwich to, như để trút giận. "Bắt em mang bao cát tăng cơ, nâng sức bật, đói sắp xỉu thế này thì tăng cái quỷ gì nổi."

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m Khúc
RomanceTên g?c b?n QT: Cái kia th??ng xuyên th?nh ?n c?m n?m th??ng. Tác gi?: S?m L?m Tr??ng Xu?n. Th? lo?i : Nguyên sang - bách h?p - c?n ??i hi?n ??i - niên h?. Tag: ?? th? - Duyên tr?i tác h?p - Ng?t v?n - V??n tr??ng. - - - - - Vai chính: L? T? Nghiên...
CH??NG 4
B?t ??u t? ??u