抖阴社区

CH??NG 11

763 44 0
                                    

Buông cây bút trong tay, Lý Tử Nghiên duỗi người một cái thật thoải mái. Dù chiếc áo đồng phục hơi hở phần bụng nhỏ khi cô vận động, cô cũng chẳng hề để tâm.

"Cảm ơn em." Hạ Nhu nhẹ nhàng đẩy gọng kính trên mũi, nhìn vào quyển sổ trong tay: "Chị nghĩ là chị đã hiểu rồi."

"Không có gì đâu, nếu muốn thì chị cứ xé trang giấy này đi, không sao cả." Lý Tử Nghiên co chân lên, tựa cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh rồi chậm rãi nói.

"Không sao đâu, chỉ cần chụp lại là được."

Hạ Nhu lấy điện thoại ra, chụp lại sơ đồ tư duy và bài tập mà hai người vừa làm.

Lý Tử Nghiên lặng lẽ quan sát học tỷ đang lật từng trang quyển sổ của mình. Một lúc sau, cô đột nhiên buột miệng hỏi: "À, chị có xịt nước hoa không?"

Hạ Nhu khựng lại, ngừng ngay động tác trên tay: "Không có." Nàng hơi lùi về phía sau, cúi xuống ngửi thử quần áo của mình, giọng nói thoáng lo lắng: "Chị có mùi khó chịu à?"

Buổi chiều nàng mới kết thúc buổi tập luyện vũ đạo xã, dù đã thay quần áo nhưng vì xã đoàn không cho phép dùng phòng tắm như đội tuyển nên Hạ Nhu – người vốn có thói sạch sẽ – cảm thấy vô cùng bất an.

"Không phải đâu, hoàn toàn không có." Lý Tử Nghiên lắc đầu, ý bảo người trước mặt đừng căng thẳng: "Chị tuyệt đối không có mùi gì khó chịu cả."

"Thật không..." Mặc dù đã nghe giải thích, nhưng Hạ Nhu vẫn không khỏi để tâm.

Nàng lặng lẽ dịch người xa Lý Tử Nghiên một chút, tay vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, ánh mắt thì liên tục liếc nhìn đồng hồ.

Trong lòng suy nghĩ.

Dù rất biết ơn sự giúp đỡ của Lý Tử Nghiên, Hạ Nhu không muốn rời đi ngay khi vừa nhận được sự hỗ trợ. Thế nhưng, cảm giác mồ hôi từ buổi tập vẫn còn vương trên cơ thể khiến nàng bứt rứt, giờ đây chỉ muốn rời khỏi không gian này càng sớm càng tốt.

Nhíu mày nhẹ, Hạ Nhu vừa buồn phiền vừa đưa cuốn vở cho người bên cạnh.

"Nếu muốn về trước thì cứ tự nhiên đi, đừng ngại em." Thu lại sổ tay vào cặp sách, Lý Tử Nghiên vừa gõ máy tính vừa nói: "Sau này nếu có vấn đề gì cứ hỏi em. Tất nhiên, những gì em không biết thì cũng phải hỏi chị đấy."

Cô ngẩng đầu, cười tươi với Hạ Nhu.

Nghe vậy, Hạ Nhu thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, vậy chị về trước đây."

Dù cảm thấy hơi áy náy, nàng vẫn nhanh chóng tháo kính, đứng dậy khỏi chiếc ghế lười, xếp gọn chiếc áo khoác đặt trên đùi.

"Cảm ơn em." Trả lại áo khoác, Hạ Nhu rời khỏi phòng học địa lý.

Nhìn bóng dáng Hạ Nhu biến mất, Lý Tử Nghiên không mấy để tâm. Cô vừa mặc áo khoác vào vừa tiếp tục gõ báo cáo.

Mũi cô chợt ngửi thấy một mùi hương không thuộc về mình, khiến cô không khỏi xác nhận bằng cách ngửi nhẹ cổ tay áo khoác: "Ừm? Đúng là không có mùi khó chịu thật."

[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m KhúcN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?