抖阴社区

CH??NG 100

924 42 1
                                    

Hạ Nhu yêu Lý Tử Nghiên. 

Điều này quá rõ ràng. 

Nàng yêu ánh mắt chân thành, luôn tràn đầy quan tâm của cô. 

Yêu sự cẩn thận và chu đáo cô vô tình bộc lộ. 

Yêu trái tim son trẻ kiên định, đắm mình trong giấc mơ của cô. 

Nhưng kể từ đêm sinh nhật trên du thuyền, khi Hạ Nhu cùng Lý Tử Nghiên đạt được hạnh phúc, tình yêu này lại có thêm vô số lý do không thể đếm xuể. 

Nàng yêu Lý Tử Nghiên dù nhẫn nhịn đến cằm căng chặt, vẫn không ngừng hôn lên lưng mình, chờ đến khi nàng gật đầu cho phép mới ngừng kìm nén. 

Nàng yêu Lý Tử Nghiên dù kích động đến đỏ hốc mắt, vẫn luôn quan sát biểu cảm của nàng, phối hợp từng bước với nàng. 

Nàng cũng yêu Lý Tử Nghiên dù nội tâm cuộn trào mãnh liệt, không thể tự kiềm chế, nhưng chưa bao giờ thốt ra lời thô tục, luôn dịu dàng. 

Hạ Nhu yêu Lý Tử Nghiên, dù giờ phút này mưa ngoài xe không ngừng gõ lên cửa kính, phát ra âm thanh lách tách bất quy tắc, nàng vẫn tin tưởng. 

Giơ tay câu lấy tay nắm trên trần xe, nàng cố gắng chống đỡ bản thân giữa cơn mưa gió, theo bản năng tìm nhịp điệu phù hợp, hòa cùng tiếng mưa phập phồng như bản nhạc. 

Tựa lưng vào ghế, Lý Tử Nghiên ngẩng đầu nhìn người phía trên mình. Dù tóc nâu của Hạ Nhu lướt qua cổ cô, từng chút mang đến cảm giác ngứa, cô dường như không hề hay biết. 

Thỉnh thoảng, cô khẽ nghiêng người, dịu dàng áp sát nàng, đôi tay không rời ôm chặt eo nàng, vừa như bảo vệ, vừa như trói buộc. 

Rõ ràng là ánh mắt từ dưới nhìn lên của kẻ ở vị thế thấp hơn, nhưng trong mắt Lý Tử Nghiên không có chút yếu đuối hay do dự, đồng tử chỉ phản chiếu hình bóng người trước mặt. 

Muốn khiến nàng vui, muốn cho nàng tất cả điều tốt nhất – giờ khắc này, đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu Lý Tử Nghiên. 

Chiếc SUV trắng đơn độc giữa bãi đỗ xe trống trải, ngoài đèn đường chưa sáng, xung quanh chỉ có vài cây ướt át, lá rơi đầy đất, hơi lầy lội. Cửa kính xe phủ một tầng sương mù. 

Không biết qua bao lâu, mưa dần tạnh

Ôm chặt người phụ nữ kiệt sức trong lòng, Lý Tử Nghiên hôn lên trán Hạ Nhu, khẽ gọi tên nàng, giọng mơ hồ. 

Không khí trong xe dày đặc, ngột ngạt. Lo nàng chưa hồi sức sẽ khó chịu, Lý Tử Nghiên khởi động xe, bật điều hòa mát, rồi kéo tấm chăn trên ghế phụ đắp cho nàng. 

Vỗ nhẹ lưng thon của nàng từng chút, ánh mắt cô chỉ có thâm tình. 

Chiếc áo sơ mi cô mặc ban đầu chẳng biết từ lúc nào bung cúc, lộ ra áo lót thể thao trắng bên trong. Lớp vải áo sơ mi mới ủi phẳng trước khi ra khỏi nhà giờ nhăn nhúm vì người phía trên. 

Không để ý, cô cởi áo nhăn, dùng nó gói chiếc nội y đen treo trên vô-lăng, nhét cả hai vào hộc giữa ghế, rồi nhặt váy dài trên ghế phụ. 

[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m KhúcN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?