抖阴社区

CH??NG 104

785 38 0
                                    

Mưa vừa tạnh, hơi nước dưới ánh nắng gay gắt lại trỗi dậy, khiến không khí ẩm ướt, dính nhớp, như phủ một lớp chăn dày nặng. 

Ba chiếc xe tải nhỏ màu xanh biển chạy trên con đường núi hoang vắng lầy lội sau mưa, xung quanh chỉ có cây cối rậm rạp, không thấy bóng dáng nhà cao tầng. 

Vân lốp vốn sâu bị bùn lấp đầy. Có lẽ vì xe quá cũ, hoặc đường quá gập ghềnh, cứ vài phút thân xe lại phát ra tiếng "kẹt kẹt" quái dị, ống xả phả khói đen rõ ràng bất thường. 

Trên chiếc xe tải dẫn đầu đoàn, cabin hai người ngồi: một là tài xế người bản địa E quốc, người kia là phó chỉ huy kế hoạch lần này. 

Ở thùng xe chở hàng phía sau, một người đàn ông tóc vàng rực, luôn trang điểm tinh tế, ngồi xổm trong góc bóng râm, mặt mày chán đời. 

Đúng vậy, đó là Vinson. 

Đúng vậy, cậu ta thậm chí không có ghế ngồi. 

Chỉ ôm gối, tựa vào đống thùng vật tư y tế bên cạnh, dù gió mạnh từ xe chạy thổi bay lớp trang điểm trên mặt, cậu ta vẫn thờ ơ, mắt trống rỗng lẩm bẩm: 

"Kỳ nghỉ của tớ..." 

"Lễ Tạ Ơn, gà tây của tớ..." 

"Không còn, tất cả không còn..." 

"Vinson, cậu đừng lẩm bẩm nhiều quá." Lý Tử Nghiên, cũng ngồi giữa đống hàng, nắm chặt mũ che nắng trên đầu, co cổ nói: "Trên xe đang chạy mà cứ nói, cẩn thận có sâu bay vào miệng đấy." 

Nhưng dù được đồng nghiệp khuyên, Vinson bi thương vẫn như mất hồn, tiếp tục than thở cho những thứ đã mất. 

Đúng vậy, không sai. 

Tháng Mười Một, không chỉ Lý Tử Nghiên chủ động đăng ký xuất hiện ở E quốc, mà cả Vinson – đáng lẽ nằm nhà xem phim, uống rượu, cùng bạn trai tận hưởng bữa tiệc Lễ Tạ Ơn – cũng có mặt ở đây. 

Nguyên nhân bắt nguồn từ Kim, người đáng ra cùng tham gia với Lý Tử Nghiên. 

Hôm party, viện trưởng gọi điện cho Vinson, đột ngột thông báo bà nội gần 80 tuổi của Kim – sống một mình ở quê – phát hiện khối u ở đại tràng trong đợt kiểm tra sức khỏe cùng tháng. 

Kim, mồ côi từ nhỏ, được bà nuôi lớn, lập tức xin viện trưởng nghỉ hết phép tích lũy để về chăm bà đến khi điều trị xong. 

Sau khi nói chuyện với Kim, viện trưởng lập tức phê duyệt nhân đạo, rồi không chút nương tay gọi ngay cho Vinson, hy vọng bác sĩ thú y trẻ khác của bệnh viện lấp chỗ trống của Kim. 

Dĩ nhiên, viện trưởng không phải bạo chúa vô lý. Ông thỏa hiệp, hứa sau khi từ E quốc về, Vinson được nghỉ Giáng sinh sớm một tuần và không phải trực thêm tháng sau lễ. 

Vừa tính toán, vừa kêu ca theo thói quen, Vinson cuối cùng miễn cưỡng đồng ý, cho rằng đây là đề nghị chấp nhận được. 

Nhưng... sau khi đến E quốc cùng đội cứu viện chưa đầy hai tuần, cậu ta hối hận. 

Lúc mới đến thủ đô E quốc, thấy cơ sở vật chất đơn sơ, Vinson còn thở dài trong dự đoán. 

[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m KhúcN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?