抖阴社区

CH??NG 19

670 40 1
                                    

Thứ Năm, giữa trưa.

"Này! Lý Tử Nghiên!" Chương Ninh vẻ mặt sốt ruột, vội vàng chặn cô bạn đang định đi căng tin ăn cơm lại.

Quay người, Lý Tử Nghiên hỏi: "Sao vậy?" Cô nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ. "Gấp thế à? Người ngoài hành tinh tấn công Trái Đất hả?"

"Ngốc nghếch, đừng đùa nữa." Không có tâm trạng nói đùa, Chương Ninh mím môi. "Cậu biết tớ với Vương Kỳ học cùng lớp Toán mà, đúng không?"

Ôm tay, Lý Tử Nghiên gật đầu.

"Bạn trai cậu ấy, cái anh đội trưởng đội bóng rổ ấy, cũng học cùng lớp tụi tớ." Chương Ninh gãi mũi, giải thích: "Vừa nãy giờ học, tớ ngồi ngay sau hai người họ, thấy họ thì thầm suốt... Không khí không ổn lắm. Sau đó, lúc chuông reo, Vương Kỳ chẳng thu dọn gì, lao ra ngoài luôn, mắt đỏ hoe..."

"Vương Kỳ khóc?!" Nghe vậy, sắc mặt Lý Tử Nghiên thay đổi, giọng gấp gáp. "Cậu ấy đâu rồi?"

"Tớ vừa nhìn rồi, cậu ấy ở WC tầng bốn, phía đông, gần phòng họp." Nghiêng người chỉ đống sách giáo khoa trên tay, Chương Ninh nói: "Đồ của cậu ấy tớ thu dọn rồi, nhưng khuyên mãi cậu ấy không chịu ra. Cậu đi xem cậu ấy đi."

"Biết rồi, tớ đi tìm ngay." Lý Tử Nghiên gật đầu, rồi quay người bước nhanh về phía cầu thang.

Đến cửa WC tầng bốn, cô mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nức nở rất nhỏ.

"Kỳ, cậu ổn không?" Thở hổn hển, Lý Tử Nghiên tiến lại gần, nhẹ nhàng gõ cửa buồng trong cùng. "Vương Kỳ?"

Tiếng động bên trong lập tức ngừng lại. Một lúc sau, một giọng nói cố ý đè thấp vang lên: "Tớ không phải Vương Kỳ."

Nghe câu trả lời, Lý Tử Nghiên không nhịn được khẽ nhếch môi im lặng. "Nghe cậu hơn chục năm rồi, sao tớ nhận nhầm giọng cậu được." Cô hắng giọng. "Không phải Vương Kỳ thì cậu là ai?"

"Tớ là... tớ là... tớ là cái đứa ngốc nghếch không biết bạn trai ngoại tình..." Giọng Vương Kỳ tăng cao, đầy nghẹn ngào và mũi, nghe yếu ớt lạ thường. "Ô ô ô..."

"Thôi nào, đừng khóc, đừng khóc." Nghe bạn tốt nức nở thảm thiết, Lý Tử Nghiên không còn ý định trêu nữa, dịu giọng dỗ. "Cậu đừng khóc nữa. Muốn khóc thì cũng đừng khóc trong WC, dù cô lao công dọn sạch thế nào vẫn có mùi đấy."

"Tớ... tớ..." Giọng bên trong ngắt quãng, nghẹn ngào. "Trang... điểm... lem hết rồi... xấu lắm..."

"Tớ không nhìn đâu, tớ thề!" Gãi đầu, Lý Tử Nghiên nói tiếp: "Với lại, tớ thấy cả lúc cậu ngủ há miệng ngáy rồi, trang điểm lem chắc cũng chẳng xấu đến vậy đâu. Ra đây đi, không tớ lo lắm."

"...Cậu phiền thật đấy." Tiếng khóc ngừng lại, then cửa chậm rãi xoay. "Cậu thật sự không biết an ủi người ta" Che nửa mặt, Vương Kỳ thò đầu ra nhìn bạn tốt từ nhỏ.

"Tớ biết." Lý Tử Nghiên mỉm cười nhạt, ôm lấy Vương Kỳ, nhẹ vỗ lưng cậu ấy. "Tha thứ cho tớ nhé."

Không đáp ngay, Vương Kỳ cúi đầu, trán tựa vai cô bạn, giọng mũi nặng nề: "Hắn ngoại tình, ngoại tình mà tớ chẳng biết. Người ta nói trước đó tớ còn không tin. Một cô gái ngoài trường đến tìm tớ, cho tớ xem lịch sử chat, tớ mới biết... Sao tớ ngu thế này..." Nói đến đoạn sau, cậu ấy lại sắp khóc.

[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m KhúcN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?