抖阴社区

CH??NG 98

878 42 4
                                    

Gần 5 giờ chiều, sau khi mỉm cười thân thiện tiễn cô bé ôm chú nhím rời phòng khám, Lý Tử Nghiên ngồi trên ghế xoay có bánh lăn, mười ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, nhập liệu bệnh án. 

Giờ tan ca sắp đến, cô khẽ ngân nga giai điệu lạc tông, tự hỏi lát nữa một mình nên đi ăn gì. 

Lúc này, Hạ Nhu không ở B quốc. Hôm nay nàng tham gia tiệc rượu do Thẩm Mộng Trừng tổ chức ở phòng tranh. Tính chênh lệch múi giờ, có lẽ tiệc đã kết thúc. Giờ nàng đang tháo trang sức, rửa mặt chải đầu, hoặc vì mệt mà đi ngủ sớm cũng nên. 

Theo bản năng sờ tập tài liệu cạnh tay, không muốn phân tâm lúc làm việc, Lý Tử Nghiên lắc đầu, kìm nén ý muốn kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. 

Đúng lúc này, điện thoại bàn trên bàn reo lên. Cô vuốt tóc mái ra sau đầu, vươn tay nhấc máy. 

『Này, Tử Nghiên.』 

Ống nghe vang lên giọng nữ ngọt ngào của Khiết Tây, cô hạ giọng, như đang thì thầm về một bất ngờ lớn: 『Quầy lễ tân có khách của cậu.』 

"Quầy lễ tân?" 

"Là khách mang động vật đến khám à? Đăng ký số của tớ sao?" Nghiêng đầu, Lý Tử Nghiên hơi ngơ ngác. 

Nếu là khám bệnh, nhân viên lễ tân thường sẽ gửi thông tin đăng ký qua máy tính cho bác sĩ thú y trong phòng khám. 

Hơn nữa, ca trắng sắp hết giờ, trừ trường hợp khẩn cấp, thời điểm này không nên để bác sĩ sắp tan ca xử lý. 

『Ừm, không phải khách khám bệnh.』 Giọng Khiết Tây vẫn mơ hồ, cô chỉ cười khẽ rồi giục: 『Dù sao cậu mau ra quầy lễ tân đi.』 Sau đó cúp máy luôn. 

Nghe tiếng tút trống rỗng, Lý Tử Nghiên chớp mắt, thấy mệnh lệnh kỳ lạ này có chút quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, đẩy cửa kính ra ngoài.

Vừa bước vào sảnh bệnh viện, chưa kịp rẽ đến quầy lễ tân, cô đã nghe tiếng Vinson hơi kích động. 

"Lý nữ sĩ! Bà thật là người tốt." 

Tay cầm bánh mì kẹp và bánh donut ngọt, Vinson – thường ngày chẳng đứng đắn – đứng cạnh một phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, thái độ kính cẩn hiếm thấy, khiến người ta buồn cười: "Bà yên tâm, ngày thường tôi rất tận tâm chăm sóc Tử Nghiên." 

"Cảm ơn cậu, Vinson." Dù lớp trang điểm tinh tế làm sáng khí sắc, nếp nhăn trên mặt người phụ nữ vẫn lộ ra. Bà cười hòa ái, vỗ vai anh chàng tóc vàng: "Tử Nghiên có bạn tốt như cậu, tôi yên tâm rồi." 

Trên bàn quầy lễ tân, đồ uống và bánh ngọt chất đầy. Khiết Tây Tạp đang gọi điện từng phòng khám, thông báo nhân viên bệnh viện đến nhận. 

"Mẹ!" 

Nhìn người phụ nữ mỉm cười gật đầu đáp lại lời cảm ơn của người khác, Lý Tử Nghiên chạy tới, mắt ngập kinh hỉ, giọng phấn khích:"Sao mẹ đột nhiên đến B quốc? Sao trước đó mẹ không nói gì với con?" 

Định dang tay ôm, nhưng nhớ mình còn mặc áo blouse chưa khử trùng, cô dừng lại trước mặt mẹ: "Mấy thứ này là mẹ mang đến cho đồng nghiệp con ăn sao? Nhiều thế này, mẹ mang một mình à?" 

[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m KhúcN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?