抖阴社区

                                    

Ngày thường, Lý Tử Nghiên hoàn toàn là một tiểu thư ngoan ngoãn, nhưng cứ đói bụng là tính tình cô lại đặc biệt nóng nảy.

Cắn vài cái hết cái sandwich, cô nhìn phần mì còn lại vài miếng trong bát của Thẩm Mộng Trừng, hơi do dự hỏi: "Chị... Thẩm tiểu thư vĩ đại lại mê người ơi, em ăn phần mì của chị được không?"

Cố nhịn cười, Thẩm Mộng Trừng đẩy bát sang cho Lý Tử Nghiên, nhìn cô như cơn gió lốc quét sạch phần canh thừa.

Thấy học muội bên cạnh vẫn chưa thỏa mãn mà liếm thìa, Hạ Nhu ngồi đối diện nghiêng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: "Nếu... không ngại thì em ăn của chị một chút cũng được."

Lý Tử Nghiên quay đầu, ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy phần "Cơm gà rán kiểu Nhật" còn hơn nửa khay. Nó như tỏa sáng, thu hút sự chú ý của cô, khiến thế giới xám xịt bỗng thêm chút màu sắc.

Nuốt nước miếng không tự chủ, học muội đói khát ngẩng đầu, lắp bắp nhìn người trước mặt như tỏa hào quang: "Chị chị chị... Chị thật sự cho em ăn hả?"

"Ừ."

Hạ Nhu nhìn Lý Tử Nghiên, một lọn tóc theo góc nghiêng rơi xuống bên má. Giọng nàng mềm mại dễ nghe: "Chị no rồi. Nếu em muốn ăn thì cứ ăn, không sao đâu."

"Chị chị chị... Em..." Không dám tin mà hít sâu một hơi, Lý Tử Nghiên nhìn qua lại giữa đĩa gà rán vàng giòn và học tỷ lạ mặt, mắt tròn xoe, nhất thời nói không nên lời.

Thấy phản ứng ngây ngô của cô gái trước mặt, Hạ Nhu không nhịn được che miệng giấu nụ cười, nhẹ giọng trấn an: "Chị thật sự no rồi, em không ăn thì cũng phí thôi."

Nghe giọng nói chắc chắn của học tỷ, Lý Tử Nghiên vui vẻ ra mặt, mắt cong cong cảm ơn Hạ Nhu không ngớt, kéo cả khay đồ ăn về trước mặt mình, cầm đũa ăn ngon lành.

Nhìn học muội kiêm đồng đội vô tư cầm đôi đũa đã qua sử dụng của người khác, rồi nhìn cô bạn thanh mai đối diện chỉ mỉm cười chẳng có phản ứng gì đặc biệt, Thẩm Mộng Trừng khẽ nhướng mày.

Thẩm Mộng Trừng và Hạ Nhu là bạn từ nhỏ, hai nhà có mối quan hệ giao hảo lâu đời.

Thẩm Mộng Trừng biết rõ, Hạ Nhu tính tình dịu dàng, nhã nhặn, thoạt nhìn ôn hòa hào phóng với mọi người, nhưng thực ra ngoài những người cực kỳ thân thiết, nàng luôn giữ một khoảng cách lạnh nhạt. Nếu không phải nàng tự nguyện, bất cứ ai muốn tiếp cận cũng sẽ bị sự từ chối khéo léo đầy tinh tế ấy đẩy ra xa.

Có lẽ ánh mắt đầy ẩn ý của Thẩm Mộng Trừng quá rõ ràng, Hạ Nhu đang nghiêng đầu nhìn học muội ăn cơm chợt ngẩng lên, nhíu mày, không tiếng động ra hiệu với bạn thân đối diện: 『Sao thế? Mắt cậu lạ lắm.』

『Không có, cậu nhìn nhầm rồi.』 Thẩm Mộng Trừng buông tay, chậm rãi lắc đầu.

『Xạo, rõ ràng có mà.』 Hạ Nhu trợn mắt nhẹ, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn.

『Có thì có, tớ cũng chẳng nói cậu biết đâu mà.』 Thẩm Mộng Trừng nhún vai, le lưỡi.

Hai người lớn lên cùng nhau, dù không mở miệng vẫn ăn ý trao đổi bằng ánh mắt.

Lý Tử Nghiên bên cạnh vui vẻ ăn uống chẳng hề hay biết, chỉ như gió cuốn mây tan quét sạch khay đồ ăn vốn là của Hạ Nhu.

Thỏa mãn buông đũa xuống, liếm môi: "Quả nhiên gà rán là chân ái." Cô vui vẻ đạp chân qua lại, quay sang người bên cạnh: "Cảm ơn chị nhiều nhé học tỷ, chị đúng là cứu em một mạng!"

Không tiếp tục giao tiếp không lời với người đối diện, Hạ Nhu vén lọn tóc trước trán ra sau tai, nhìn Lý Tử Nghiên ôn hòa cười: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi."

"Chị sẵn lòng giúp một người lạ như em, chị đúng là người tốt."

Lý Tử Nghiên vốn chẳng có chút ấn tượng nào với khuôn mặt Hạ Nhu, giơ ngón cái lên, vẻ mặt đầy chính khí khen ngợi, rồi một hơi bê khay của mọi người: "Cảm ơn mấy chị giúp em no bụng, để em dọn khay cho!" Như cơn gió, cô lập tức rời khỏi khu ghế ngồi.

Hạ Nhu hơi khựng lại, rồi đỡ trán cười khẽ, khiến Thẩm Mộng Trừng đối diện cảm thấy một trận kỳ lạ.

"Đi chứ?" Hạ Nhu đứng lên, sửa lại váy, mở miệng.

"Ừ, đi thôi."

Thẩm Mộng Trừng cầm ba lô bên cạnh, đẩy ghế vào chỗ, hai người rời khỏi nhà ăn như vậy.

[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m KhúcN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?