"Biết rồi, tập hợp lúc 4 giờ rưỡi ngày kia đúng không?" Gấp tờ giấy lại cẩn thận, Thẩm Mộng Trừng đột nhiên nói: "À, Tử Nghiên, tối nay sau bữa cơm em có rảnh không?"
"À? Chắc là không có việc gì, tùy tình hình." Nghiêng đầu suy nghĩ, Lý Tử Nghiên một tay cắm túi quần, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Mộng Trừng kéo tay Hạ Nhu, ánh mắt bỡn cợt: "Hạ Nhu có vài câu hỏi về môn sinh vật muốn nhờ em. Em có rảnh không?"
"Mộng Mộng! Cậu..."
"Được chứ, không thành vấn đề." Hạ Nhu còn chưa kịp giải thích, Lý Tử Nghiên đã nhanh nhảu đáp ứng, rồi săn sóc mở lời: "Là bài kiểm tra nhỏ hôm nay đúng không? Có vài câu khó thật, em cũng đau đầu. Có người cùng thảo luận thì tốt quá."
"Thấy chưa Hạ Nhu, tớ đã bảo là được mà." Thẩm Mộng Trừng nhìn bạn tốt đang đỏ mặt, vẻ mặt cười như không cười.
Hạ Nhu nhìn Thẩm Mộng Trừng há hốc miệng thở dài, cuối cùng không nói gì, chỉ quay sang Lý Tử Nghiên, biểu cảm đầy ý xấu: "Vậy trước cảm ơn em."
"Không có gì." Lý Tử Nghiên tiện tay xua tay: "Giờ tự học tối nay của chị cùng phòng với Mộng Trừng tỷ đúng không? Tối nay em sẽ tìm chị."
Thấy học tỷ gật đầu, Lý Tử Nghiên xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng học muội khuất xa, Hạ Nhu quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Mộng Trừng, im lặng nhấp môi, vẻ mặt như thể đang nói: "Cậu hôm nay thật kỳ lạ."
Thẩm Mộng Trừng nhún vai: "Tớ chẳng làm gì cả mà." Vẻ mặt vô tội.
"Nói dối, rõ ràng cậu đang toan tính gì đó." Hạ Nhu khẽ trợn mắt.
Thẩm Mộng Trừng không đáp lại, chỉ chống cằm, dường như đang suy nghĩ: "Lý Tử Nghiên thật sự là người rất tốt, tính cách cũng tốt, thiện lương và rất bênh vực người thân. Sức mạnh cũng là lớn nhất đội bóng. Theo tớ biết, em ấy chưa từng yêu đương với ai."
"Sao tự nhiên cậu lại nói chuyện này?" Hạ Nhu nhướng mày, đầy mặt nghi hoặc.
"Vì sợ cậu sẽ muốn biết." Ngồi thẳng dậy, nhớ lại biểu cảm luôn bình tĩnh của bạn thân, Thẩm Mộng Trừng không nhịn được bật cười, ánh mắt sâu thẳm: "Coi như là thông tin tham khảo sau này cho cậu vậy."
. . . . .
Ăn tối xong, Lý Tử Nghiên trở lại phòng học tự học tối của mình và báo cáo với thầy giáo phụ trách.
"Em muốn đến khu lớp 12 à?" Hồng Lỗi ghi chú vào sổ điểm danh, rồi xua tay: "Đi đi."
"Cảm ơn thầy, Hồng lão sư." Lý Tử Nghiên đeo cặp lên vai, gật đầu chào Vương Kỳ, rồi bước ra khỏi phòng.
Việc dễ dàng di chuyển trong giờ tự học tối như vậy không phải vì quy định lỏng lẻo hay Hồng Lỗi đặc biệt thoải mái, mà là do Hoài Đặc trung học có một quy tắc ngầm mà mọi người đều hiểu nhưng không nói rõ.
Đó là, 'học sinh mang lại vinh quang cho trường học' – miễn là không gây rắc rối lớn – sẽ được miễn trừ mọi quy định.

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m Khúc
RomanceTên g?c b?n QT: Cái kia th??ng xuyên th?nh ?n c?m n?m th??ng. Tác gi?: S?m L?m Tr??ng Xu?n. Th? lo?i : Nguyên sang - bách h?p - c?n ??i hi?n ??i - niên h?. Tag: ?? th? - Duyên tr?i tác h?p - Ng?t v?n - V??n tr??ng. - - - - - Vai chính: L? T? Nghiên...
CH??NG 10
B?t ??u t? ??u