Lý Tử Nghiên đấm tay xuống đất, lẩm bẩm: "... Tiểu xảo nhiều thế này, em ghét nhất." Tâm trạng cực kỳ bực bội, cô thô bạo cởi dây giày ra.
Chiếc khăn trên đầu che khuất tầm nhìn, rồi một đôi chân xuất hiện trước mặt cô. Nghĩ là Thẩm Mộng Trừng, Lý Tử Nghiên lên tiếng: "Em thật sự tức lắm luôn, họ có nghĩ đến chuyện lỡ làm người khác bị thương thì sao không? Vừa nãy nếu Chương Ninh trúng cú đó, có khi gãy xương luôn ấy! Xấu tính quá, em phải ăn mười bát cơm mới nguôi giận được!"
"Mười bát cơm á, không sợ đau bụng sao?"
Nhưng giọng nói từ trên đầu vang lên không phải của Thẩm Mộng Trừng, mà là một âm thanh mềm mại, dịu dàng hơn.
Lý Tử Nghiên ngẩng phắt đầu lên, thấy Hạ Nhu đang ngồi xổm trước mặt mình. Chiếc khăn trên đầu cô trượt xuống.
"Đừng giận nữa nhé." Hạ Nhu nhặt chiếc khăn dưới đất lên, đưa cho học muội đang chớp mắt trước mặt. "Trận đấu hôm nay, em chơi xuất sắc lắm."
Nhìn chiếc khăn bị bẩn trong tay Hạ Nhu, Lý Tử Nghiên vội vàng giật lấy, đáp lên vai mình. "Cảm ơn chị." Cô ngượng ngùng nói: "Chị đến cổ vũ bọn em thật sự tốt quá."
Hạ Nhu đứng dậy, đưa tay định kéo người dưới đất đứng lên. Lý Tử Nghiên xua tay: "Tay em toàn mồ hôi." Rồi cô tự nhảy bật dậy từ mặt đất.
"Hạ Nhu, lát nữa đi ăn cơm cùng bọn tớ không?" Thẩm Mộng Trừng đứng bên cạnh, vươn vai cho giãn gân cốt, hỏi. "Chừng mười lăm phút nữa bọn tớ xong."
Hạ Nhu nhìn đồng hồ, khoảng 6 giờ. "Được, vậy tớ qua căng tin đợi các cậu trước." Nàng đồng ý, rồi như nhớ ra gì đó, trước khi đi, quay lại hỏi cô gái đang uống nước bên cạnh: "Hôm nay căng tin có món gì đặc biệt mà em muốn ăn không?"
Lý Tử Nghiên, miệng ngậm đầy nước, chỉ tay vào mình, thấy Hạ Nhu gật đầu. Cô nghiêng đầu suy nghĩ, nuốt nước cái ực, rồi buồn rầu nói: "Hôm nay có cơm cà ri, nhưng lại có cả pizza với khoai chiên nữa, khó chọn quá..."
"Em gọi pizza đi, chị không muốn ăn đồ chiên lắm, được không?" Hạ Nhu bình thản nói, vuốt nhẹ tóc mai ra sau tai.
"Ừ ừ, được ạ." Dù không hiểu ý Hạ Nhu, Lý Tử Nghiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lẩm bẩm nhắc mình: "Nhớ gọi pizza, gọi pizza."
Sau khi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ ở phòng thay đồ, mấy cô gái kéo đôi chân mỏi nhừ nhưng vui vẻ bước xuống căng tin ăn tối. Trong căng tin, nhiều học sinh vừa xem trận đấu xong đã xếp hàng chúc mừng đội bóng.
"Học tỷ, trận đấu vừa rồi, ngầu lắm luôn..."
Lý Tử Nghiên đang giải thích với Trương Khả cách cô chọn thời điểm phá rào chắn thì bị mấy học muội lớp chín xếp hàng phía trước e thẹn khen ngợi.
"Hả? À, cảm ơn em nhé." Quay đầu lại, Lý Tử Nghiên cười đáp. "Cũng cảm ơn các em đã cổ vũ bọn chị."
Cô bé dẫn đầu để tóc mái bằng, đeo kính đen, trông hơi ngại ngùng. "... Học tỷ, tuần sau các chị còn thi đấu nữa không?"
Lý Tử Nghiên quay sang xác nhận với Trương Khả, rồi trả lời: "Tuần sau thì không, nhưng tuần sau nữa bọn chị sẽ đấu với đội Rạng Rỡ cao trung, trận sân khách, không ở Hoài Đặc." Cô cười xin lỗi. "Nhưng đừng lo, dù là sân khách bọn chị cũng sẽ thắng."

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m Khúc
RomanceTên g?c b?n QT: Cái kia th??ng xuyên th?nh ?n c?m n?m th??ng. Tác gi?: S?m L?m Tr??ng Xu?n. Th? lo?i : Nguyên sang - bách h?p - c?n ??i hi?n ??i - niên h?. Tag: ?? th? - Duyên tr?i tác h?p - Ng?t v?n - V??n tr??ng. - - - - - Vai chính: L? T? Nghiên...
CH??NG 13
B?t ??u t? ??u