Phòng học trống trải, đa số học sinh giờ này còn đang ăn ở căng tin hoặc tản bộ trên sân thể dục. Lý Tử Nghiên thò đầu vào, thấy ngay cô gái nằm gục trên bàn như đang ngủ.
Lén đến gần, định đặt đồ trong túi lên góc bàn Hạ Nhu, nhưng người nằm đó nhận ra động tĩnh, ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn cô.
Lý Tử Nghiên gãi đầu, hơi xấu hổ.
"Hạ Nhu... Xin lỗi, em đánh thức chị rồi." Cô định nở nụ cười ngượng, nhưng khi thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Nhu, biểu cảm cứng lại. "Chị ổn không?" Cô ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cô gái đầy mồ hôi trên trán.
Nhận ra người đến, Hạ Nhu khẽ nhếch môi: "Đừng lo, chị không ngủ, em không đánh thức đâu." Đau bụng dữ dội khiến nàng không thể ngủ nổi, giọng nàng yếu ớt. "Sao em lại đến đây?"
"Em nghe Thẩm học tỷ nói chị đến ngày, không thoải mái lắm." Nhìn Hạ Nhu suy yếu, Lý Tử Nghiên cắn môi dưới. "... Em đưa chị đi gặp giáo y nhé."
Hạ Nhu nhìn cô em đầy quan tâm, bất đắc dĩ nhếch môi: "Không cần phiền giáo y vì chuyện này đâu."
Thấy Lý Tử Nghiên vẫn cau mày, nàng nhẹ giọng: "Chị sẽ xin nghỉ tiết tự học tối với cô quản lý, về ký túc xá sớm, em đừng lo."
Liếc đồng hồ trên tường, Lý Tử Nghiên nói: "Nhưng còn hơn một tiếng nữa mới đến tiết tự học tối, lúc đó cô quản lý mới đến. Chị... thế này chịu được không?" Nhìn Hạ Nhu cố nén đau, cô vẫn lo lắng.
"Dù sao chị cũng phải đợi thôi, cần cô quẹt thẻ mở cửa ký túc xá." Hạ Nhu miễn cưỡng cười, nghiêng đầu nhìn cô em đầy lo lắng.
"Thẻ thì em có." Nghe vậy, Lý Tử Nghiên đứng phắt dậy. "Em đưa chị về ký túc xá, chị sẽ nghỉ sớm được chút."
"Em có thẻ của giáo viên?" Hạ Nhu nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên.
Gật đầu với người bên dưới, Lý Tử Nghiên khẳng định: "Ừ, em có thẻ cửa, em đưa chị về." Cô ngừng một chút. "Chị có cần mang gì không?"
Hạ Nhu nghĩ ngợi, chỉ vào chiếc ba lô trắng treo trên ghế: "Ngoài cái này thì không."
"Được." Nhặt ba lô lên, đeo gọn lên vai phải, Lý Tử Nghiên lùi lại vài bước. "Em nhắn tin cho Thẩm học tỷ nhờ xin nghỉ tiết tối cho chị, mình đi nhé?"
Dù vẫn còn nghi hoặc, thấy cô đã sẵn sàng, Hạ Nhu gật đầu, đứng dậy, theo Lý Tử Nghiên ra khỏi lớp.
Vì đau, Hạ Nhu không còn giữ lưng thẳng như thường lệ, bước đi chậm rãi. Lý Tử Nghiên không chút thúc giục, chỉ điều chỉnh bước chân để đi bên nàng.
"Tới rồi." Khi xuống cầu thang, cô gái cao hơn tự nhiên đưa tay ra. "Cẩn thận nhé."
Nắm lấy ngón tay Hạ Nhu đưa tới, Lý Tử Nghiên cảm thấy nó lạnh quá, vô thức nắm chặt hơn. "Người chị lạnh lắm không?" Cô hỏi.
"Hơi hơi." Hạ Nhu đáp, từng bước xuống thang. "Đau nhiều hơn."
"Tháng nào chị cũng thế này à?" Xuống tầng một, Lý Tử Nghiên vừa hỏi vừa đẩy cửa cho nàng. "Nặng vậy, chị có đi khám bác sĩ chưa?" Hai người rời khu dạy học.
"Có rồi." Dù hơi gắng sức, Hạ Nhu vẫn kiên nhẫn đáp. "Trung y, Tây y đều xem, nhưng không hiệu quả."
"Vậy sao..."
Có lẽ vì Lý Tử Nghiên mải nghĩ cách giải quyết, hoặc Hạ Nhu đang đau không còn tâm trí để ý, dù đi trên đường bằng, chẳng ai chủ động buông tay đang nắm lấy nhau.
Cả hai im lặng cho đến gần ký túc xá.
Nhìn quanh, xác nhận không có ai, Lý Tử Nghiên nhấn nút thang máy.
Vào thang máy, cô lấy móc khóa trong túi, quẹt thẻ cảm ứng thuần thục, rồi nhấn số bảy.
"Nguồn gốc thẻ là bí mật..." Đối diện ánh mắt ngạc nhiên của Hạ Nhu, Lý Tử Nghiên nhún vai, giọng hơi nghịch ngợm. "Không nói cho chị được."
Đến phòng Hạ Nhu, hai người mới buông tay.
Dường như cuối cùng được thả lỏng, khi Lý Tử Nghiên bật điều hòa, chỉnh nhiệt độ phòng, quay lại thì Hạ Nhu – vừa uống thuốc giảm đau – đã cuộn người ngã xuống giường vì không chịu nổi.
Lý Tử Nghiên bước tới, mở chiếc chăn xếp gọn bên cạnh, đắp lên cho nàng.
Ngay sau đó, cô cảm thấy tay áo mình bị nắm nhẹ.
"Cảm ơn em."
Giọng nhỏ nhẹ, là Hạ Nhu.
"Đừng để ý." Lý Tử Nghiên nắm cổ tay Hạ Nhu, sưởi ấm bàn tay lạnh giá của nàng. "Nghỉ ngơi cho tốt." Cô vỗ nhẹ từng cái để trấn an.
Một lát sau, thấy người trên giường đã chìm vào giấc ngủ, Lý Tử Nghiên đặt tay Hạ Nhu vào chăn, rồi lùi lại.
Cởi ba lô trên vai, cô cầm bình giữ nhiệt bên cạnh, khẽ nói: "Em đi lấy nước ấm cho chị."
Tắt đèn phòng, cô bước ra máy lọc nước.
Nhìn hơi nước từ miệng bình, cô kiểm tra nhiệt độ, đến khi vừa ý mới đậy nắp, quay lại phòng.
Động tác của Lý Tử Nghiên rất nhẹ, không làm kinh động cô gái trên giường.
Chỉ dựa vào ánh sáng lọt qua khe rèm, cô không bật đèn, lấy thanh ngũ cốc và chocolate từ túi, đặt cùng bình nước lên bàn Hạ Nhu.
Nghĩ một lúc, cô lấy thẻ cửa ra, đặt lên đó luôn.
Trước khi đi, trong ánh sáng mờ, Lý Tử Nghiên nhìn lại người cuộn tròn trên giường lần cuối.
Quấn chăn bông, chỉ lộ nửa cái đầu, Hạ Nhu nhắm mắt, dường như rất đau đớn, lông mày nhíu chặt. Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, tóc mai ướt dính vào má, trông nhếch nhác.
Lấy gói khăn giấy trong túi, Lý Tử Nghiên rút một tờ, cúi người, nhưng tay dừng giữa không trung, hồi lâu không động.
Cô đứng trước giường, lặng lẽ nhìn thật lâu.
Khi tỉnh lại, Lý Tử Nghiên rút tay về.
Chẳng làm gì, chỉ nhét tờ giấy đã rút vào túi, nhẹ nhàng đặt cả gói khăn lên đầu giường, rồi xoay người rời đi.
Cửa đóng lại, yên tĩnh.
Chạy nhanh xuống cầu thang, nhưng bước chân không chút tiếng động.

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m Khúc
RomanceTên g?c b?n QT: Cái kia th??ng xuyên th?nh ?n c?m n?m th??ng. Tác gi?: S?m L?m Tr??ng Xu?n. Th? lo?i : Nguyên sang - bách h?p - c?n ??i hi?n ??i - niên h?. Tag: ?? th? - Duyên tr?i tác h?p - Ng?t v?n - V??n tr??ng. - - - - - Vai chính: L? T? Nghiên...
CH??NG 18
B?t ??u t? ??u