Sợ nàng vẫn hiểu lầm, cô khom người quan sát biểu cảm Hạ Nhu.
"Được." Lông mi run nhẹ, giọng Hạ Nhu khàn khàn: "Chị đợi em."
Chân trần, Lý Tử Nghiên ra phòng khách kiểm tra khóa cửa, tắt đèn, rồi chạy về phòng ngủ. Nhìn Hạ Nhu ngồi bên giường, cô đùa: "Em ngủ phía ngoài nhé, lỡ ai đó rớt xuống giường, em mong là em."
Hạ Nhu bật cười, gật đầu.
Xác nhận nàng đã nằm xuống, Lý Tử Nghiên cũng leo lên bên cạnh.
"Chị Hạ Nhu, chăn bên chị đủ không?" Đưa tay qua kiểm tra khoảng cách, cô kéo chăn đắp lại cho nàng: "Nếu lát nữa chị thấy em cướp chăn, cứ giật mạnh về, không sao đâu."
Cảm nhận sự chu đáo bên cạnh, Hạ Nhu cười nhạt, nghiêng người: "Em đừng lo cho chị."
"Em không lo, chỉ sợ lúc mơ màng em bắt nạt chị thôi." Lý Tử Nghiên thoải mái đáp, nhưng khi thu tay, Hạ Nhu thấy làn da dưới tay áo rộng của cô.
"Tử Nghiên... Tay em."
Giọng đột nhiên căng thẳng, Hạ Nhu nắm cổ tay Lý Tử Nghiên xem xét. Trên cánh tay vốn mịn màng là những vết sẹo sâu cạn lẫn lộn, cũ mới đan xen.
"À, làm chị giật mình à?" Lý Tử Nghiên định giấu tay ra sau, nhưng bị nàng giữ chặt. Thấy Hạ Nhu nhíu mày, cô thả lỏng, như không để tâm: "Đây là tai nạn nghề nghiệp của thú y thôi, khó tránh, ai cũng có."
"Động vật bệnh không nói được chỗ nào đau, đến bệnh viện không chỉ khó chịu mà còn căng thẳng, tụi em bị cào nhẹ vài cái là bình thường." Nắm ngược tay Hạ Nhu, cô dịu dàng an ủi.
Nhưng vết cào và dấu răng trên cổ tay nàng không chỉ là "nhẹ vài cái". Hạ Nhu dừng lại, đưa tay kia chạm vào vết sẹo rõ nhất – dấu răng động vật: "Cái này, sao lại bị thế?"
Dù đã lành, da quanh vết thương vẫn gồ ghề, trắng bạc, khiến người ta cảm nhận được sự đau đớn lúc ấy.
"À, cái này hả, bị chó Corso cắn, nhưng nó không cố ý." Nghiêng người đối diện Hạ Nhu, Lý Tử Nghiên nhớ lại: "Chủ nó ở nội thành, cứ bận không dắt nó ra ngoài, nhốt trong lồng suốt."
Nghĩ đến người chủ vô trách nhiệm, cô hiếm khi bực bội:
"Chó Corso là giống lớn hộ vệ, cần không gian và vận động, bị nuôi kiểu đó lâu dài, nó căng thẳng quá mức, chủ lại không đeo rọ mõm... Nên lúc khám, nó bất ngờ cắn em."
Giọng dịu lại, cô thở dài cười: "Nhưng nó thật sự là con chó tốt, chỉ quá sợ thôi, không có ác ý. Nếu không, với lực cắn của Corso, chắc em giờ thành độc thủ đại hiệp rồi."
Hạ Nhu nhìn vết thương, muốn nói gì nhưng chỉ vào một vết dài trên mu bàn tay: "Còn cái này? Cũng bị cắn à?"
"Cái này? Bị mèo Maine cào." Nhếch môi, Lý Tử Nghiên cười bất đắc dĩ: "Tiêm cho nó, nhờ chủ giữ, nhưng lúc chích nó giãy mạnh, chủ xót quá buông tay, hại em lãnh đủ."
Thấy Hạ Nhu vẫn lật xem cánh tay mình, Lý Tử Nghiên nhẹ kéo nàng lại, ngăn động tác, rồi tắt đèn đầu giường.
"Đừng nhìn nữa, Hạ Nhu." Vỗ lưng nàng an ủi: "Ngủ đi."
"Tử Nghiên..."
Nghe tiếng thì thầm bên tai, Hạ Nhu hỏi trong bóng tối: "Sao đại học em đổi chí hướng sang thú y? Có chuyện gì xảy ra à?"
Đây là câu hỏi nàng muốn hỏi từ khoảnh khắc nhận danh thiếp trên máy bay.
Nàng nhớ rõ Lý Tử Nghiên từng nói ước mơ là bác sĩ ngoại khoa, giọng kiên định tám năm trước khi đã chọn hướng đi cuộc đời.
Dù ngoại khoa và thú y đều mang trách nhiệm chữa lành, chúng vẫn rất khác nhau.
Hạ Nhu khao khát biết, điều gì khiến Lý Tử Nghiên thay đổi ý định ban đầu, người và việc gì đủ mạnh để ảnh hưởng lựa chọn của cô.
"Ừm..."
Lý Tử Nghiên khẽ rên, như đang suy nghĩ.
Trong bóng tối, cô mở mắt nhìn người chờ câu trả lời trước mặt. Khoảng cách gần làm cả hai nghe được hơi thở nhẹ của nhau.
Ánh trăng lọt qua khe rèm, Lý Tử Nghiên nhìn đường nét quen thuộc của Hạ Nhu, ký ức ùa về.
Đó là khoảnh khắc cô quỳ trên sàn, ôm chú mèo con vừa đập tim trở lại, ngẩng lên nhìn.
Đó là cô gái tóc nâu xinh đẹp đứng ở cửa, khi cô nói 『Mèo con sống lại』, nở nụ cười rạng rỡ.
Lông mày lo lắng giãn ra, như thở phào, Hạ Nhu nhẹ tựa đầu vào khung cửa, ánh mắt nhìn cô đầy vui mừng vì sự sống kéo dài, xen lẫn cảm xúc sâu thẳm hơn.
Những cảm tình ẩn dưới đôi mắt lấp lánh, Lý Tử Nghiên không hiểu.
Nhưng cô thích Hạ Nhu nhìn mình thế ấy, như hai người chia sẻ mối liên kết thân mật nhất. Cô thích biểu cảm ấy của Hạ Nhu, thậm chí vì nụ cười đó, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì trong khả năng.
Nghề mang lại nụ cười giữa đau đớn, hóa ra không chỉ giới hạn ở bác sĩ ngoại khoa.
Ý nghĩ ấy gieo mầm trong khoảnh khắc đó, rồi lớn dần trong tâm trí.
"Không nói được..."
Như vừa chìm vào hồi ức, giọng Lý Tử Nghiên nghèn nghẹt: "Nói ra... cảm giác hơi ngượng."
Cô sờ tóc Hạ Nhu như an ủi: "Đợi một ngày nào đó... Đợi một ngày em sẽ nói cho chị, được không?"
Nghe cô thì thầm, dù vẫn tò mò, Hạ Nhu chỉ gật đầu.
"Được." Đặt tay lên vai Lý Tử Nghiên, giọng nàng dịu dàng: "Vậy giờ, chúng ta ngủ trước đi."
Ngón tay thân mật lướt qua má cô, Lý Tử Nghiên đặt tay nhẹ lên hông Hạ Nhu.
"Ngủ ngon, Hạ Nhu."
Ôm sát theo bản năng, như bảo vệ.
"Chúc chị mơ đẹp."

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m Khúc
RomanceTên g?c b?n QT: Cái kia th??ng xuyên th?nh ?n c?m n?m th??ng. Tác gi?: S?m L?m Tr??ng Xu?n. Th? lo?i : Nguyên sang - bách h?p - c?n ??i hi?n ??i - niên h?. Tag: ?? th? - Duyên tr?i tác h?p - Ng?t v?n - V??n tr??ng. - - - - - Vai chính: L? T? Nghiên...
CH??NG 61
B?t ??u t? ??u