"Chị là kẻ xấu sao..." Đưa ngón cái nhẹ lau bằng lòng bàn tay, Hạ Nhu thì thầm, mắt hơi đỏ.
Nhìn khuôn mặt sạch sẽ giờ mang dấu ấn của mình, cùng mùi rượu vang đỏ thoảng qua – thứ lẽ ra không bao giờ xuất hiện trên người Lý Tử Nghiên – nàng run rẩy. Người dưới thân khẽ đung đưa vì động tác nhẹ của nàng.
Một chút thỏa mãn, một chút sung sướng, và nhiều hơn là khát vọng trào lên từ đáy lòng.
"Em sẽ tha thứ cho chị không, Tử Nghiên?"
Động tác của nàng nhẹ, biên độ nhỏ, lý trí kiểm soát chặt, không để bản thân thất thanh đánh thức người trong mộng.
"Vì để kiềm chế, chị đã thật sự... rất cố gắng."
Lâu sau, nàng chậm rãi đứng dậy, hơi lảo đảo rời khỏi phòng ngủ.
Ngoài việc tháo trang điểm, nàng còn tắm.
Rất lâu sau, tiếng nước mới ngừng.
---
Khi Lý Tử Nghiên mở mắt, trời đã tối đen.
Dựng nửa người, lắc đầu, cô cảm nhận hơi ấm bên phải. Nhờ ánh sáng nhạt từ khe cửa, cô thấy Hạ Nhu ngủ bên cạnh, mang theo mùi hương sạch sẽ sau khi tắm.
Nhẹ nhàng đứng dậy, Lý Tử Nghiên túm áo ngủ và khăn tắm, lén đẩy cửa ra ngoài.
Tắm qua loa, bụng đói cồn cào, cô vừa lau tóc vừa đi chân trần qua phòng khách vào bếp tìm đồ ăn vặt.
Từ khi Hạ Nhu đến ở chung cư này, dù chỉ vài ngày mỗi tháng, nhờ sự chăm sóc và bao dung vô tận của chủ nhân, mọi không gian đều thấm đẫm hơi thở của nàng.
Ngoài kệ sách đầy thêm những cuốn văn học dày, trong bếp – vì sở thích nhỏ của Hạ Nhu với bánh ngọt – Lý Tử Nghiên mua cả bộ dụng cụ. Mặt bàn đá cẩm thạch trước đây ít dùng giờ bày ly pha lê, máy đánh trứng, cân điện tử cất trong tủ bát.
Mở tủ lạnh, Lý Tử Nghiên nhìn nước khoáng và sữa ở cửa, đột nhiên muốn cười.
Mấy tháng trước, tủ lạnh chỉ có pizza đông lạnh và từng lon đồ uống năng lượng. Dù Hạ Nhu không nói, mỗi khi cô mở lon, nàng luôn vô thức nhíu mày.
Hạ Nhu không thích cô uống đồ uống năng lượng.
Sau khi nhận ra, cô dường như không mua chúng nữa.
"Ồ?"
Khi ánh mắt chạm đến ngăn giữa tủ lạnh, Lý Tử Nghiên thấy chiếc đĩa có sandwich trứng, bên cạnh dán một mẩu giấy nhắn.
『Ăn đi.』
Hai chữ, nét chữ thanh tú của Hạ Nhu.
Không nhịn được nhếch miệng, Lý Tử Nghiên vui vẻ lấy sandwich ra, nhét vào miệng, vừa nhai vừa rót ly sữa, ngồi xuống sofa phòng khách.
Tay nghề Hạ Nhu thật sự rất tốt, nuốt miếng ăn, cô nghĩ.
Ngoài bánh quy và bánh bông lan sánh được với tiệm chuyên nghiệp, dù chỉ là sandwich đơn giản, từ tay Hạ Nhu vẫn ngon gấp trăm lần cô làm.
Nhưng Hạ Nhu ghét mùi khói dầu.
Nên nàng ít khi nấu món cần bếp lò.
Với Lý Tử Nghiên, điều này hoàn toàn tự nhiên. Thậm chí, nếu không vì Hạ Nhu thích bánh, cô chẳng muốn nàng vào bếp chút nào.
À... Mai lại dẫn Hạ Nhu đi ăn món Địa Trung Hải.
Lấy điện thoại, Lý Tử Nghiên vừa nghĩ vừa mở màn hình đặt nhà hàng.
Lần trước ăn, Hạ Nhu rất vui.
Nghĩ đến biểu cảm hạnh phúc của nàng, cô cũng bất giác cười.
Những thứ tốt nhất trên đời, cô đều muốn vô điều kiện cho nàng. Hạ Nhu là sự tồn tại như vậy.
Đặt xong, Lý Tử Nghiên định vứt điện thoại thì màn hình hiện tin nhắn từ Vinson.
『Đoàn múa ba lê mùa hè đến thành phố L mà cậu nói trước đó, giờ mở đặt vé rồi.』
『Muốn Erick mua trước không? Hai vé?』
Cầm điện thoại, Lý Tử Nghiên nghiêng đầu suy nghĩ.
À! Đoàn múa mà Hạ Nhu bảo rất mong chờ.
Mở lịch trình, cô so sánh hành trình của mình và Hạ Nhu với ngày diễn.
"Được, nhờ Erick đặt vé buổi thứ ba nhé."
"Vị trí tầm nhìn tốt nhất, làm phiền chọn giúp."
"Tớ sẽ chuyển khoản sau."
Gõ màn hình, Lý Tử Nghiên nhanh chóng trả lời. Nhận được phản hồi tích cực từ Vinson, cô đứng dậy rửa sạch đĩa, rồi đi về phòng ngủ.
Trên giường, Hạ Nhu vẫn ngủ yên, chăn xanh biển đắp lên vai mảnh khảnh, phập phồng theo mỗi nhịp thở.
Đóng cửa nhẹ, Lý Tử Nghiên rón rén bước vào, trở lại chỗ cũ bên cạnh nàng.
Nhẹ nhàng vén góc chăn, cô chui vào, nằm cạnh Hạ Nhu.
"Ư..."
Tựa như ngủ nông, cảm nhận động tĩnh, Hạ Nhu nhíu mày, thả lỏng tay gác bên hông, nghiêng người nhìn sang.
"Xin lỗi..."
Cảm giác quấy rầy giấc mơ của nàng, Lý Tử Nghiên áy náy, dựng nửa người, nắm tay nàng, dịu dàng trấn an: "Là em, không sao đâu."
Khi Hạ Nhu ôm cô, Lý Tử Nghiên nhẹ cọ thái dương nàng, vỗ lưng từng chút: "Ngủ đi Hạ Nhu, ngủ đi."
Như cảm nhận hơi ấm từ người bên gối, Hạ Nhu siết tay, nép vào vòng ôm chưa từng từ chối, hơi thở lại đều đặn.
Cảm nhận người trong lòng chìm vào giấc mơ, Lý Tử Nghiên thả lỏng, tay vẫn vỗ nhẹ, ngửi mùi sữa tắm quen thuộc lẫn trong tóc nàng.
Hạ Nhu với cô khác biệt so với bất kỳ ai.
Từ thời cấp ba, nàng luôn đặc biệt, như thiên sứ với cô...
Dù qua bao lâu, đến giờ, ở bên Hạ Nhu, cô vẫn dễ dàng cảm nhận điều đó.
Dù là nụ cười vui vẻ, dáng vẻ yên tĩnh đọc sách, bình thản nhấp rượu, hay giờ đây ngủ say yên bình, đều đặc biệt nhất.
Dù lý thuyết bảo hẳn là nhàm chán, cô lại có thể nhìn mãi, thật lâu thật lâu.
Muốn ở bên nàng, bất kể nàng muốn gì cũng vô điều kiện cho đi.
Chỉ cần Hạ Nhu thích, chỉ cần nàng vui, lòng cô sẽ trào lên nhiệt ý, nóng bỏng, hấp dẫn hơn bất kỳ thứ gì từng trải qua.
Trái tim đập thình thịch, trong căn phòng tĩnh lặng, không ngừng vang bên tai cô.
"Cảm giác này, kỳ lạ thật."
Cúi đầu hôn lên trán Hạ Nhu lần nữa, Lý Tử Nghiên ôm chặt người trong lòng, lẩm bẩm.
Chỉ cần đối diện Hạ Nhu, trái tim cô mãi mãi...
Thật kỳ lạ.

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m Khúc
RomanceTên g?c b?n QT: Cái kia th??ng xuyên th?nh ?n c?m n?m th??ng. Tác gi?: S?m L?m Tr??ng Xu?n. Th? lo?i : Nguyên sang - bách h?p - c?n ??i hi?n ??i - niên h?. Tag: ?? th? - Duyên tr?i tác h?p - Ng?t v?n - V??n tr??ng. - - - - - Vai chính: L? T? Nghiên...
CH??NG 73
B?t ??u t? ??u