抖阴社区

                                    

"Tính sổ? Chẳng lẽ tớ phạm sai lầm kinh khủng gì sao?" Cười khẽ, Thẩm Mộng Trừng nghiêng người tựa lưng ghế mềm mại. 

"Cậu lừa Tử Nghiên, bảo tớ sắp kết hôn?" Cầm ly rượu, Hạ Nhu nhướng mày, ngón tay gõ nhẹ vào ly pha lê, phát ra tiếng vang trong trẻo. 

"Ừm... Với cáo buộc không thật này, tớ phủ nhận." Ngửa đầu nhìn bạn, tay trái lười biếng chống đầu, Thẩm Mộng Trừng đáp: "Chỉ có thể nói, khi Tử Nghiên hiểu lầm, tớ không kịp giải thích cho cậu thôi." 

"Thôi nào, Hạ Nhu, cậu phải thừa nhận lời nói dối thiện ý của tớ đúng lúc thế nào chứ." 

Đối mặt bạn thân trầm mặc khó đoán cảm xúc, Thẩm Mộng Trừng vẫn nhẹ nhàng: "Tớ biết cậu không bao giờ ép cái đầu gỗ ấy, nhưng thỉnh thoảng kích thích chút là cần thiết." 

Yên lặng vài giây, Hạ Nhu nhấp ngụm rượu, thở dài. 

"Tớ biết, Mộng Mộng." 

Giọng pha chút bất đắc dĩ, nhưng không chút khó chịu. 

"Dù không phải cách tớ chọn, nhưng với kết quả, tớ rất cảm kích."Lắc đầu như bất lực với bạn thân, nàng ngồi xuống cạnh Thẩm Mộng Trừng. 

"Chỉ là lần sau đừng vậy nữa." Nghiêng đầu nhìn khuê mật bao năm, Hạ Nhu liếc nhẹ: "Khoảnh khắc Tử Nghiên hỏi tớ có phải muốn kết hôn không, tớ hơi hoảng thật đấy." 

"Biết rồi, biết rồi, dù sao hai người cũng bên nhau, chắc không cần lần sau." 

Dùng vai huých bạn, Thẩm Mộng Trừng cười, uống ngụm milkshake: "Cậu không biết đêm cậu nhắn tin bảo tụi mình cuối cùng bên nhau, tớ vui cỡ nào đâu." 

"Phô trương." Hạ Nhu nhàn nhạt nói, nhưng gương mặt nghiêng đi lộ vẻ vui mừng khó giấu. 

"Nếu hai người còn kéo dài thêm, tớ có khi lo đến phát bệnh tim thật." Liếm sữa trên môi, Thẩm Mộng Trừng cầm điện thoại mở lịch sử trò chuyện. 

"Thay vì lo cho tớ, Mộng Mộng, cậu quan tâm chuyện tình cảm của mình đi. Mẹ cậu ngày nào cũng hỏi tớ mấy anh chàng trong ảnh selfie trên app hẹn hò của cậu, ai mới là đối tượng thật sự." 

Lắc ly rượu, Hạ Nhu co chân, cuộn mình trên sofa: "Hoặc quan tâm Bạch Cầm chút cũng được?" 

"Tớ thì thôi, cậu biết mà, mấy gã đó chỉ là gia vị cuộc sống thôi."Vẫy tay, Thẩm Mộng Trừng thờ ơ: "Còn Bạch Cầm... cuối cùng chắc giao cho Thiến Thiến xử lý, dù hơi vất vả." 

Lúc này, huyền quan lại vang lên động tĩnh. 

Một cô gái tóc bạch kim xinh đẹp mặc áo hở lưng nhạt màu và quần ống suông, tùy ý đá rơi đôi giày cao gót, vừa vào phòng khách vừa càu nhàu. 

"Rõ ràng mai mới chụp, vậy mà đổi thành 5 giờ sáng nay, hại tớ thiếu ngủ..." Giọng Bạch Cầm cáu kỉnh, cô ném túi xuống, ngáp lớn. 

Theo sau là Hứa Văn Thiến đeo kính bạc, hiếm hoi bỏ bộ đồ công sở, chỉ mặc áo ngắn trắng giản dị và váy dài trơn. 

"Bạch Cầm, dép lê." Gật đầu chào hai bạn trên sofa, Hứa Văn Thiến cầm dép đến cạnh cô nàng tóc bạch kim đang lục tủ đồ ăn: "Mang vào, sàn lạnh." 

"Tay nhiếp ảnh gia đó, một tiếng là xong mà cứ lề mề, chụp tận ba tiếng. Nếu không phải Thiến Thiến bảo đến đón, tớ thật muốn nổi cáu." Mang dép, Bạch Cầm – người mẫu chẳng kiêng ăn – vừa cằn nhằn vừa mở túi khoai chiên nguyên vị. 

"Nếu cậu nổi cáu thật, chắc mai có tin 'Người mẫu thế hệ hai chơi lớn giữa hiện trường' đấy." Nhìn bạn hấp tấp vào cửa, Thẩm Mộng Trừng chỉ tạp chí thời trang trên bàn, cười lớn. 

"Xì, kệ đi, tin về tớ cũng chẳng thiếu cái đó." Nhún vai, Bạch Cầm tóc tán nửa nằm trên sofa: "Tớ chỉ tự an ủi rằng đây là cái giá của vẻ đẹp." 

"Hạ Nhu, Mộng Mộng, tuần này hai cậu thế nào?" Rót nước, Hứa Văn Thiến quan tâm, rồi nghiêng đầu: "À, quên mất, Hạ Nhu chắc sống tốt lắm mới đúng." 

Người luôn ôn hòa hiếm hoi nghịch ngợm trêu chọc. 

"Thiến Thiến..." 

Không nhịn được gọi tên bạn, Hạ Nhu quay mặt đi. 

Chưa kịp nói tiếp, nàng dừng lại, ngón tay chạm tai nghe Bluetooth. 

"Tử Nghiên?" 

Lấy điện thoại thao tác, biểu cảm nàng đột nhiên dịu dàng. 

"Dậy rồi? Không ngủ tiếp sao?" 

Gật đầu với ba cô bạn trên sofa, Hạ Nhu đứng dậy, như cần không gian yên tĩnh để trò chuyện. Nàng tự nhiên bước về phòng khách biệt thự. 

"...Không sao, em cứ ngủ tiếp được mà." 

"Không cần xin lỗi..." 

"Chị ở với em." 

Đóng cửa nối phòng khách và hành lang, bóng dáng Hạ Nhu biến mất khỏi tầm mắt ba người. 

"Lý Tử Nghiên chưa bao giờ nghe điện thoại mà lại cùng Hạ Nhu trò chuyện qua đêm được." 

Nhướng mày nhìn hướng bạn rời đi, Thẩm Mộng Trừng cười: "Tốc độ tiến hóa của loài người thật đáng kinh ngạc." 

"Xì, thật đấy, ai ngờ Hạ Nhu yêu vào lại thế này." Ăn snack, Bạch Cầm lắc đầu cảm thán: "Tớ phải tìm dịp trêu cậu ấy mới được." 

Nhấp ngụm nước, Hứa Văn Thiến nhặt mẩu bánh vụn rơi trên cổ áo cô nàng tóc bạch kim: "Tớ thấy cậu nên..." 

"Lo cho bản thân mình trước đi."

[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m KhúcN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?