Chỉ một nụ hôn thôi sao?
Nhưng thấy Hạ Nhu khẳng định, Lý Tử Nghiên vẫn gật đầu, giơ tay đặt lên eo nàng, cúi xuống.
Hai đôi môi mềm ấm chạm nhau, trao đổi hơi ấm. Có lẽ vì vừa tắm xong, Hạ Nhu – thường nhiệt độ thấp – giờ đây mỗi tấc da đều tỏa nhiệt bất thường.
Như mọi khi, động tác Lý Tử Nghiên rất dịu dàng.
Sau nụ hôn nhẹ, cô đưa lưỡi khẽ liếm môi ướt của nàng, như đang quấn quýt, nhưng mỗi khi vô tình lướt qua răng Hạ Nhu, cô không tiến xa hơn, chỉ giữ lễ dừng lại.
Khi cảm nhận hơi thở rối loạn của người trong lòng, Lý Tử Nghiên thả lỏng tay, định ngẩng đầu để nàng thở, như mọi lần trước.
Nhưng chưa kịp làm xong, cô cảm thấy áp lực ở cổ, buộc cô dừng lùi lại.
"Không đúng."
Hơi thở gấp gáp, giọng Hạ Nhu hiếm hoi cứng rắn.
"Không phải thế này."
Hạ Nhu một tay nắm vải áo trên vai cô, tay kia kéo dây chuyền đeo nhẫn trên cổ cô.
"Nhiều hơn, mạnh hơn, Tử Nghiên."
Kéo dây chuyền bạc xuống, giọng nàng mang theo khẩn cầu khó tả: "Đây là đền bù, là yêu cầu của chị."
Cảm nhận sức kéo ngày càng mạnh, sợ món quà từ nàng hỏng mất, Lý Tử Nghiên cúi xuống, thấy đôi mắt Hạ Nhu ướt át từ bao giờ.
Là nước mắt sao?
Nhưng không giống nước mắt vì buồn.
Là phản ứng từ cảm xúc mãnh liệt? Hay kích thích không kiểm soát?
Không biết.
Nhưng cô chưa bao giờ chịu nổi đôi mắt đỏ hoe của Hạ Nhu.
Đầu lưỡi nhiễm hơi thở của nàng, Lý Tử Nghiên cúi xuống, ghi nhớ yêu cầu của người yêu.
Một tay đỡ má Hạ Nhu, cô nghiêng đầu sang phải, chậm rãi hôn sâu hơn.
Lưỡi lướt qua răng nàng, Lý Tử Nghiên cảm giác mình bị nhẹ nhàng ngậm lấy. Chủ nhân lãnh địa không ngăn cản, mà hé hàm, dụ dỗ cô tiến sâu hơn.
Ban đầu, Lý Tử Nghiên còn do dự.
Khi cảm nhận khoang miệng tràn ngập hơi thở nồng đậm của Hạ Nhu, cùng lồng ngực phập phồng rối loạn vì không kịp thở, cô từng cố chậm lại.
Nhưng dù bị hôn đến không nói nên lời, mắt ướt át, khi nhận ra cô thoáng lùi lại, Hạ Nhu vẫn vươn tay ôm cổ cô, nhẹ cắn lưỡi cô, ngăn cô dừng lại.
"Ưm..."
Tiếng rên thoát ra từ cổ họng, Hạ Nhu siết chặt tay, kéo gần khoảng cách vốn đã sát.
Nhưng có lẽ vì ngửa đầu lâu, hoặc thân mật quá độ khiến nàng kiệt sức, Hạ Nhu dần không chịu nổi. Dù được đỡ eo, nàng vẫn mất thăng bằng, ngả ra sau theo nụ hôn ngày càng sâu của Lý Tử Nghiên.
"Ô."
Nhận ra người trong lòng đuối sức, Lý Tử Nghiên nhíu mày. Dù cảm nhận Hạ Nhu không muốn, cô vẫn dứt khoát ngồi dậy, rút lui.
"Đợi chút."
Nắm tay nàng, Lý Tử Nghiên xoay người, dẫn Hạ Nhu – vốn đang ôm hôn cô ở hành lang – trở lại phòng tắm.
Bật đèn, cô nhặt áo ngủ rơi dưới sàn, dùng nó lau bồn rửa còn hơi ẩm mà chẳng chút bận tâm.
Rồi cô nghiêng người, nâng eo Hạ Nhu, nhẹ nhàng đặt nàng lên mặt bàn cao nửa người.
Mặt đối mặt, hai người vẫn nhìn nhau. Lần này, độ cao bồn rửa bù đắp chênh lệch chiều cao. Ngồi trên bàn đá cẩm thạch, Hạ Nhu không cần ngửa cổ nữa, nàng hơi cúi xuống, nhìn Lý Tử Nghiên vây quanh mình.
"Như vậy, Hạ Nhu sẽ thoải mái hơn."
Ôn hòa lên tiếng, Lý Tử Nghiên chẳng để tâm đến sự thay đổi cao thấp, ngẩng đầu, nâng cằm, tiến gần môi người yêu lần nữa.
"Chúng ta... tiếp tục nhé?"
Như bị lây nhiễm, giọng cô cũng khàn đi.
"Được không?"

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m Khúc
RomanceTên g?c b?n QT: Cái kia th??ng xuyên th?nh ?n c?m n?m th??ng. Tác gi?: S?m L?m Tr??ng Xu?n. Th? lo?i : Nguyên sang - bách h?p - c?n ??i hi?n ??i - niên h?. Tag: ?? th? - Duyên tr?i tác h?p - Ng?t v?n - V??n tr??ng. - - - - - Vai chính: L? T? Nghiên...
CH??NG 88
B?t ??u t? ??u