Dù chỉ là tàu cỡ trung nhỏ, nhà hàng thủy thượng đặt trước không hề ồn ào chen chúc. Số người dùng bữa không quá hai mươi, khoảng cách giữa các bàn đủ xa để đảm bảo sự riêng tư.
Tất cả đều đi đôi, như ngầm chọn buổi tối mát mẻ này để cùng người yêu trải qua thời gian đẹp đẽ.
Khi tàu chậm rãi rời bến, một góc khoang vang lên tiếng violon và piano hòa tấu.
Trong âm nhạc du dương, Lý Tử Nghiên cầm ly thủy tinh chứa nước có ga trên bàn, hơi ngượng ngùng: "Không thể bay về đúng ngày sinh nhật để tự tay mừng cho chị, em thật sự xin lỗi."
"Không cần xin lỗi."
"Lịch bay của chị không đổi được, còn em cũng không xin nghỉ dài được vì trực ban." Vuốt ve khăn ăn trên bàn, Hạ Nhu cười: "Hơn nữa, em đã gọi điện cho chị hôm đó, đúng không?"
Nhìn cô vẫn có vẻ áy náy, nàng tiếp: "Huống chi, sinh nhật vài ngày trước đúng là hơi ồn ào." Nghĩ đến ba ngày trước, Hạ Nhu bất giác đỡ huyệt thái dương.
"Nếu được mừng sinh nhật cùng em, chị thích cảnh chỉ có hai chúng ta thế này hơn."
Sinh nhật thật của Hạ Nhu là thứ Ba tuần này.
Năm rồi, không thích ồn ào, nàng thường chỉ ăn bữa cơm với gia đình, thỉnh thoảng mời bạn thân đến khách sạn hoặc biệt thự nhà mình ngủ qua đêm.
Không biết sao, năm nay vừa qua nửa đêm, Thẩm Mộng Trừng và Bạch Cầm kéo theo Hứa Văn Thiến – vừa tăng ca xong, mặt mệt mỏi – nhấn chuông cửa chung cư của nàng.
Vừa cúp máy với Lý Tử Nghiên, đang định sấy khô mái tóc ướt sau khi tắm, Hạ Nhu nhìn đám khuê mật mang theo hai thùng bia và một thùng rượu trắng đứng trước cửa, chỉ biết kinh ngạc.
Nhờ tửu lượng tốt, nàng – nhân vật chính – vẫn tỉnh táo đến 3 giờ sáng, bất đắc dĩ dỗ Thẩm Mộng Trừng còn chút sức lực vào phòng khách ngủ.
Còn Hứa Văn Thiến ngã gục trên sofa từ sớm và Bạch Cầm nằm dưới sàn không gọi dậy nổi, Hạ Nhu chỉ đắp chăn mỏng cho họ, cầu mong ngôi sao thời trang này sáng mai không bị cứng cổ.
Sau đó, khi về nhà cha mẹ ăn trưa như thường lệ, anh trai nàng – người luôn cưng chiều em gái – lại bất ngờ cảm tính.
Không chỉ tặng nàng chiếc xe thể thao mui trần đỏ mà nàng chẳng định lái, anh còn nắm tay nàng, lời lẽ chân thành hơn ngày thường:
『Dù anh kết hôn, anh mãi là người ủng hộ em nhất.』
『Nếu chịu ủy khuất, cứ nói với anh.』
『Em biết mà, anh chỉ cần em hạnh phúc là đủ.』
Cuối cùng, chị dâu mỉm cười đỡ người đàn ông mắt đỏ vì say rời đi, nếu không Hạ Tường – đã ngoài 35 – có lẽ đã khóc trước mặt cha mẹ và thông gia.
Hạ Nhu đoán được lý do anh trai phản ứng vậy, cầm chìa khóa xe anh nhét vào tay, nàng thấy lòng ấm áp. Nhưng sau ba tuần rượu, dù mỉm cười cảm ơn mọi người, nàng cũng hơi mệt.
So với cảnh đông người hát chúc mừng ầm ĩ, nàng thích thì thầm thân mật với người yêu về tương lai hơn.
Vì thế, nàng rất vui, vui vì giờ được ở bên Lý Tử Nghiên.

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m Khúc
RomanceTên g?c b?n QT: Cái kia th??ng xuyên th?nh ?n c?m n?m th??ng. Tác gi?: S?m L?m Tr??ng Xu?n. Th? lo?i : Nguyên sang - bách h?p - c?n ??i hi?n ??i - niên h?. Tag: ?? th? - Duyên tr?i tác h?p - Ng?t v?n - V??n tr??ng. - - - - - Vai chính: L? T? Nghiên...
CH??NG 94
B?t ??u t? ??u