"Áo quần... chắc chưa khô được đâu." Vuốt vải, cô nói, xếp váy gọn gàng, bỏ vào hộc đồ.
"Em lấy áo của em cho chị." Hôn người trong lòng, Lý Tử Nghiên ôm nàng cùng chăn về ghế phụ, rồi mở cửa nhảy xuống, đi ra cốp sau.
Mây mưa tan, nắng xuyên mây.
Ánh mặt trời chiếu lên người Lý Tử Nghiên. Cô ngửa đầu, nheo mắt vì chưa quen ánh sáng, rồi mở cốp xe.
Cúi đầu lục lọi túi đồ thể thao, cô rút ra chiếc áo khoác mũ màu nhạt của mình.
"Hạ Nhu." Mở cửa ghế phụ, cô đưa áo: "Em chỉ tìm được cái này, có thể hơi rộng với chị."
"Không sao." Quấn chăn, Hạ Nhu lắc đầu tỏ ý không bận tâm, nhưng chưa nhận ngay. Tay nàng cầm vài tờ giấy nhăn, mặt hơi đỏ.
"Tử Nghiên..."
Nàng mở lời, giọng vẫn mềm mại như vừa nãy: "Vừa rồi, rác..."
Nhìn tờ giấy bị vo tròn trong tay nàng, Lý Tử Nghiên cúi người, không chút chê trách mà nhận lấy.
"Không sao." Lông mi khẽ run, cô mở hộc đồ, nhét giấy vào áo sơ mi của mình, giọng khàn: "Về em xử lý."
Nghiêng đầu, hôn nhẹ môi người yêu, cô đưa áo khoác, đóng cửa ghế phụ.
Vòng qua ghế lái, cô bước chậm, như chờ người bên trong, vừa điều chỉnh hơi thở.
Khi lên xe lần nữa, Hạ Nhu đã mặc chiếc áo rộng thùng thình màu vàng nhạt.
"Ăn gì nhé?" Tự nhiên vươn tay, gấp lại phần tay áo thừa cho nàng, Lý Tử Nghiên nghiêng đầu hỏi nhỏ.
Liếc màn hình điện tử phía trước, gần 3 giờ chiều. "Được." Hơi mệt, Hạ Nhu chưa thấy đói, nhưng vẫn gật đầu: "Ăn gì đây."
Giỏ dã ngoại sau ghế bị Lý Tử Nghiên kéo lên. Bên trong là sandwich cô chuẩn bị sáng nay.
Cẩn thận xé giấy gói, cô đưa đồ ăn cho nàng, vừa giải thích: "Cái này em làm theo video trên mạng. Vì chị không ăn trứng, em không bỏ vào, thay bằng phô mai."
"Được." Cắn một miếng nhỏ, chưa kịp nếm rõ vị, Hạ Nhu đã nói: "Ngon lắm."
"Thật sao?!" Không nghĩ nhiều, mắt cô cong lên, cười tủm tỉm rót cà phê lạnh vào cốc giấy, đặt gần nàng nhất.
"Thật." Ngẩng đầu, Hạ Nhu mỉm cười: "Tử Nghiên làm, rất ngon."
"Cảm ơn chị."
Quy công cho khả năng sao chép công thức như máy móc của mình, dù chưa nếm rõ vị, nàng vẫn nghĩ vậy. Lý Tử Nghiên cười ngượng, vươn tay lấy một chiếc sandwich khác, xé giấy gói, cắn to.
Đáng lẽ là bữa trưa hai người thong thả ăn dưới bóng cây giữa hoa cỏ trời xanh.
Giờ lại thành bãi đỗ xe không người, trên ghế hơi ẩm ướt...
Không có gió mát dễ chịu, không có hoa dại rực rỡ.
Nhưng đối với kế hoạch dã ngoại lại bị gián đoạn, cả hai chẳng hề chán nản.
Ngược lại, tâm trạng còn dâng cao hơn?
Vì người bên cạnh.
Ngực như tràn đầy tình yêu, không thể kiềm chế.
Muốn đòi hỏi nhiều hơn.
Muốn cho đi nhiều hơn.
"Hạ Nhu..."
Chống đầu, chờ nàng ăn xong miếng cuối, Lý Tử Nghiên đột nhiên gọi.
"Ừ?"
Đưa giấy gói cho cô, Hạ Nhu lười biếng quay đầu, dịu dàng đáp: "Tử Nghiên, sao vậy?"
Nàng giơ tay, vuốt tóc mái cô ra sau.
"Em hôm nay trực ca đêm." Thả rác vào giỏ, Lý Tử Nghiên rũ mắt :"...Nên tối không ở với chị được."
"Không sao." Lắc đầu nhẹ, Hạ Nhu quàng cổ cô: "Em biết chị không trách em mà."
"Ừ..." Gãi trán, giọng cô trầm hơn, chậm rãi ngẩng mắt: "Nên chúng ta còn nhiều thời gian, trước tối nay."
Hốc mắt hẹp dài, đôi mắt đen khuếch tán chỉ có bóng dáng Hạ Nhu.
Ngoài thỉnh cầu và thăm dò, còn tràn đầy yêu thích – tình cảm đặc biệt cô dành riêng cho nàng.
"Tử Nghiên..."
Hít nhẹ, trái tim vừa bình ổn của Hạ Nhu lại rạo rực.
"Còn muốn tiếp tục không?"
Rõ ràng sẽ lại mất kiểm soát.
Rõ ràng người không khống chế được luôn là nàng.
"Không được sao?" Cúi xuống, Lý Tử Nghiên vùi mặt vào cổ nàng, một tay ôm chặt, tay kia đỡ sau eo nàng.
Dáng vẻ ngoan ngoãn ấy, như chỉ cần nàng nói dừng, dù khát khao đến đâu, cô cũng sẽ như hiệp sĩ trong gương, lập tức ngừng lại.
"Chuyện này..."
Vuốt tai cô, giọng Hạ Nhu bất đắc dĩ xen chút cưng chiều, cúi hôn đỉnh đầu cô, lời mơ hồ:
"...Đừng hỏi chị chứ."
Rốt cuộc, nàng không thể từ chối cô.
Đúng không?
Rất thích.

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m Khúc
RomanceTên g?c b?n QT: Cái kia th??ng xuyên th?nh ?n c?m n?m th??ng. Tác gi?: S?m L?m Tr??ng Xu?n. Th? lo?i : Nguyên sang - bách h?p - c?n ??i hi?n ??i - niên h?. Tag: ?? th? - Duyên tr?i tác h?p - Ng?t v?n - V??n tr??ng. - - - - - Vai chính: L? T? Nghiên...
CH??NG 100
B?t ??u t? ??u