Đặt laptop xuống, Hạ Nhu vươn tay nhấc điện thoại.
『Alo? Alo? Tử Nghiên, tối nay cùng ăn cơm không?』
Chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã vang lên giọng hỏi dồn dập của người đàn ông tóc vàng: 『Kim nói cuối tuần này sinh nhật, muốn mời khách. Cơ hội hiếm có, tụi mình phải tranh thủ "tể" hắn một trận.』
"Là Vinson à? Xin lỗi, chị không phải Tử Nghiên." Liếc người yêu đang dần tỉnh, Hạ Nhu nhẹ giọng: "Tử Nghiên đang nghỉ ngơi."
『Ồ? Là chị Hạ Nhu à.』
Nghe giọng nói ôn hòa mềm mại, Vinson – vốn tùy tiện – sờ mũi, đổi sang giọng nghiêm túc hơn: 『Tôi định hỏi Tử Nghiên tối nay có muốn đi liên hoan không, vì sinh nhật Kim đúng cuối tuần này. Dĩ nhiên, chị Hạ Nhu cũng xin mời cùng tham gia.』
"Được, lát nữa chị hỏi Tử Nghiên khi tỉnh dậy, rồi bảo em ấy báo lại cậu." Vươn tay xoa nếp nhăn trên trán Lý Tử Nghiên, Hạ Nhu đáp.
『Không vấn đề gì.』 Gật đầu, Vinson – rõ ràng đang trực ban nhưng trốn việc – trả lời, rồi cúp máy.
Nhìn dòng chữ kết thúc cuộc gọi trên màn hình, Hạ Nhu đặt điện thoại xuống, quay sang Lý Tử Nghiên đang lặng lẽ ngồi dậy.
Bị tiếng nói chuyện đánh thức, cô vẫn buồn ngủ, tóc rối bù phối hợp áo sơ mi nhăn nhúm chưa kịp thay, khiến cô bác sĩ chưa tỉnh hẳn trông ngây ngô.
"Là Vinson." Nhẹ kéo cổ tay Lý Tử Nghiên, Hạ Nhu kéo cô vào lòng: "Ngủ thêm chút đi, vẫn còn nhiều thời gian."
"Chị không đói sao?" Cố mở mắt, Lý Tử Nghiên ôm lại, lẩm bẩm hỏi người luôn đợi mình cùng ăn trưa.
"Chưa đói lắm." Lắc đầu, Hạ Nhu vuốt tóc mái tán loạn trên trán cô, mái tóc đen mềm mại trở nên gọn gàng dưới tay nàng: "Em có thể nghỉ thêm chút nữa."
"Ừm..." Mơ màng, Lý Tử Nghiên ôm eo nàng, nhắm mắt gật đầu, môi dán lên trán Hạ Nhu, nhẹ cọ.
Cảm nhận xúc cảm ấm áp trên trán, Hạ Nhu mỉm cười trước hành động nhỏ của người yêu đang buồn ngủ.
Lý Tử Nghiên luôn ôm nàng, vô thức dùng môi cọ trán nàng nhẹ nhàng, như lông chim phẩy qua.
Thói quen nhỏ này có từ trước khi hai người xác định quan hệ.
Sớm nhất, phải kể đến thời cao trung, khi lần đầu cùng giường ở ký túc xá vì Lý Tử Nghiên bị thương. Hành động suýt chạm môi đầy ái muội ấy từng khiến Hạ Nhu – lúc đó đã rung động – hoảng loạn.
Dĩ nhiên, người trong lòng nàng không phải kẻ tùy tiện, thích trêu đùa ái muội hay trêu chọc người khác.
Điều này Hạ Nhu hiểu rõ hơn ai hết.
Vì vậy trước đây, nàng từng thắc mắc.
Thắc mắc thói quen "xấu" khi ngủ không tỉnh mà cứ loạn thân người trong lòng của Lý Tử Nghiên rốt cuộc từ đâu mà có...
Mãi đến một lần ở trong nước, khi Lý Mộc nhiệt tình mời Hạ Nhu – đã uống chút rượu sau bữa tối – ngủ lại, nghi hoặc của nàng mới được giải đáp.
Sáng hôm sau, nằm trong phòng ngủ của người yêu, chưa mở mắt, Hạ Nhu – mặc áo của Lý Tử Nghiên – cảm nhận một sức nặng lông xù đạp qua đạp lại bên mình.
Mở mắt, nàng thấy một chú chó Labrador vàng xuất hiện trên giường, vòng quanh Lý Tử Nghiên, dùng móng không mềm mại đạp từng chút lên tiểu chủ nhân đang ngủ say.
Một chú Labrador đen khác đẩy cửa phòng, cố mở rộng khe cửa đã bị cạy, toàn thân phát tín hiệu "chơi với tôi đi!".
"Ừm... Nhị Mao..."
Cảm nhận 20kg đè lên ngực, Lý Tử Nghiên trong mơ rên rỉ đau khổ: "Đừng đạp... Chút nữa chơi..."
Dù ở độ tuổi "bà cố nội" trong giới Labrador, hai chú chó gặp tiểu chủ nhân lâu ngày vẫn đầy hứng thú, vẫy đuôi phấn khích không chút kiềm chế. Nhị Mao nằm trên người Lý Tử Nghiên càng không có ý rời đi.
Lý Tử Nghiên – thức khuya trò chuyện vượt biên giới với viện trưởng – mệt mỏi, híp mắt bắt lấy chú chó lớn, ôm vào lòng: "Đừng nhảy nữa, chút nữa không cẩn thận đạp trúng Hạ Nhu..."
Cúi đầu, cô cọ đầu Nhị Mao từng chút để trấn an: "Đợi lát dậy... Lại chơi với mày..."
Chốc lát sau, tiểu chủ nhân lẩm bẩm lại ngủ tiếp, còn chú Labrador bị ôm cũng ngoan ngoãn, chỉ mở to mắt tròn như hạt chocolate, lặng lẽ đợi chủ nhân tỉnh.
Hạ Nhu bên cạnh nhìn một người một chó tương tác, chợt bừng tỉnh.
Hóa ra... vì vậy mà hình thành thói quen hôn người trong lòng khi ngủ mơ sao?
Nhịn không được đỡ trán cười khẽ, Hạ Nhu nhìn khuôn mặt ngủ yên bình của người bên cạnh.
Chẳng lẽ hồi cao trung, mình tim đập nhanh vì hành động thân mật của Tử Nghiên trên giường, chỉ vì bị xem như chú chó nghịch ngợm cần trấn an?
Không có ái muội dư thừa, chỉ là thói quen thôi.
Hơi bất đắc dĩ mà cũng buồn cười, Hạ Nhu nhẹ lắc đầu.
"Ừm..."
Tiếng lẩm bẩm mơ hồ bên tai kéo ý thức Hạ Nhu từ hồi ức về căn hộ chung ở thành phố L.
Lý Tử Nghiên còn mơ ngủ vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phả lên xương quai xanh, Hạ Nhu thấy hơi ngứa nhưng không đẩy ra.
Vươn tay, nàng cong ngón, muốn nhẹ búng vành tai không đeo khuyên của Lý Tử Nghiên.
Ừm...
Coi như trừng phạt vậy.
Trừng phạt vì đã khiến nàng trẻ tuổi tim đập nhanh.
Dù Tử Nghiên hoàn toàn không có ý đó...
"Chị... Ừm..."
Như cảm nhận điều gì, hoặc mơ thấy gì, Lý Tử Nghiên lẩm bẩm tên nàng, tay ôm chặt hơn.
Thôi...
Mím môi thở dài, Hạ Nhu lặng lẽ buông tay.
Nếu thật sự làm vậy, có vẻ mình hơi vô lý... Huống chi, nàng cũng không nỡ.
Ít nhất giờ đây, trong mắt Tử Nghiên, trong lòng em ấy, chỉ toàn là tên nàng.
"Nếu... lần sau gọi chị là Nhị Mao, chị thật sự sẽ trừng phạt em đấy."
Với ánh mắt rạng ngời niềm vui, Hạ Nhu nhìn người yêu bằng sự dịu dàng và âu yếm.
Không tiếng động, nàng thì thầm bên tai người yêu.

B?N ?ANG ??C
[BHTT - EDIT] Nhu Nghiên T?m Khúc
RomanceTên g?c b?n QT: Cái kia th??ng xuyên th?nh ?n c?m n?m th??ng. Tác gi?: S?m L?m Tr??ng Xu?n. Th? lo?i : Nguyên sang - bách h?p - c?n ??i hi?n ??i - niên h?. Tag: ?? th? - Duyên tr?i tác h?p - Ng?t v?n - V??n tr??ng. - - - - - Vai chính: L? T? Nghiên...
PHI?N NGO?I 2
B?t ??u t? ??u